Đêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ…
Chương 3: Chương 3
Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Ngày xưa lúc mẹ hắn đi coi bói, bà thầy bói bảo rằng đặt tên cho con phải cẩn thận, vì một là đời như tên, hai là đời không như tên.Mẹ hắn kính cẩn nghe theo, sau đó đặt cho hắn cái tên Thành Công.Tréo ngoe thay, mỗi sáng thức dậy vẫn chưa được nếm trải hương vị người thành công, mà mỗi tối đi ngủ càng không có cơ hội thành công.Thành Công cảm thấy đời đúng là chẳng như tên.Giống như chàng trai kia, lúc y còn nhỏ được đặt tên Cường Thụ, mong ước mai sau con sẽ trưởng thành vững chãi như cây cao bóng cả.Mỗi tội cái cây này cong vòng, lại còn èo uột nghiêng trái ngả phải, cha mẹ ngứa mắt quá nên bứng cây ném đi luôn.Cuối cùng để cho Thành Công đi ngang qua nhặt được, mang về nhà nuôi cũng hơn ba năm rồi.Càng nuôi lại càng cong.Diễn xong các phân cảnh cần thiết, Cường Thụ lại quay trở về.Y mừng tít mắt cầm bộ dưỡng da mơ ước của mình, vuốt ve trìu mến như trân bảo trong tay."Quay thế nào?" Thành Công đặt đồ ăn xuống bàn, hỏi."Tốt lắm." Y giơ ngón cái lên, "Nhân vật kỳ này của em được ba câu thoại lận đấy."Ba câu sao...!Nhiều hơn lần trước một câu, có tiến bộ.Cho nên Thành Công không ngại ngần tặng lời khen: "Em giỏi lắm.""Đương nhiên rồi, người ta là ngôi sao thế hệ mới mà." Nói về khen ngợi, Cường Thụ chưa bao giờ thấy nhiều hơn mức cần thiết cả.Có là ngôi sao hay không thì chưa biết, nhưng bệnh ngôi sao chắc chắn có.Mỗi ngày đều tỉ mỉ kiểm tra xem toàn thân đã nhẵn nhụi hay chưa, chỉ cần lông vừa mọc mà phạm vi từ mũi trở xuống thì đều phải cạo sạch, dĩ nhiên trừ vùng kín nào đó.Tối trước khi đi ngủ luôn thực hiện đủ bảy bước skincare...!À không, hình như bây giờ lên tám rồi.Thực đơn dinh dưỡng cân bằng, không được quá béo, không được quá mặn, hơn nữa còn phải xoay vòng không trùng lặp.Đã thế còn chẳng biết làm cái gì ngoài đóng phim với tiêu tiền cả....!Thật ra kỹ năng đóng phim cũng không giỏi lắm.Dù sao cũng đâu phải xuất thân chính quy."À đúng rồi, em có mua quà cho anh nè." Cường Thụ hớn hở nhét hộp quà vào tay hắn.Thành Công mở ra, bên trong là một hộp tròn xám nhỏ, hàng chữ "Kem dưỡng mông" quá lóa mắt không có cách nào giả mù không thấy được."Dân văn phòng ngồi nhiều mông sẽ bị chai, thấy em chu đáo với anh chưa." Y cười hì hì."...!Cảm ơn" Hắn cạn lời.Mông hắn đẹp hay xấu, chính hắn cũng có cơ hội nào chiêm ngưỡng qua đâu.Trên đời này người từng thấy qua mông hắn ngoài cha mẹ thì chỉ còn mỗi cái cây cong vòng trước mắt.Kem dưỡng mông này nói là dùng cho hắn, nhưng cuối cùng hưởng thụ thành quả thì vẫn là y thôi..
Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Ngày xưa lúc mẹ hắn đi coi bói, bà thầy bói bảo rằng đặt tên cho con phải cẩn thận, vì một là đời như tên, hai là đời không như tên.Mẹ hắn kính cẩn nghe theo, sau đó đặt cho hắn cái tên Thành Công.Tréo ngoe thay, mỗi sáng thức dậy vẫn chưa được nếm trải hương vị người thành công, mà mỗi tối đi ngủ càng không có cơ hội thành công.Thành Công cảm thấy đời đúng là chẳng như tên.Giống như chàng trai kia, lúc y còn nhỏ được đặt tên Cường Thụ, mong ước mai sau con sẽ trưởng thành vững chãi như cây cao bóng cả.Mỗi tội cái cây này cong vòng, lại còn èo uột nghiêng trái ngả phải, cha mẹ ngứa mắt quá nên bứng cây ném đi luôn.Cuối cùng để cho Thành Công đi ngang qua nhặt được, mang về nhà nuôi cũng hơn ba năm rồi.Càng nuôi lại càng cong.Diễn xong các phân cảnh cần thiết, Cường Thụ lại quay trở về.Y mừng tít mắt cầm bộ dưỡng da mơ ước của mình, vuốt ve trìu mến như trân bảo trong tay."Quay thế nào?" Thành Công đặt đồ ăn xuống bàn, hỏi."Tốt lắm." Y giơ ngón cái lên, "Nhân vật kỳ này của em được ba câu thoại lận đấy."Ba câu sao...!Nhiều hơn lần trước một câu, có tiến bộ.Cho nên Thành Công không ngại ngần tặng lời khen: "Em giỏi lắm.""Đương nhiên rồi, người ta là ngôi sao thế hệ mới mà." Nói về khen ngợi, Cường Thụ chưa bao giờ thấy nhiều hơn mức cần thiết cả.Có là ngôi sao hay không thì chưa biết, nhưng bệnh ngôi sao chắc chắn có.Mỗi ngày đều tỉ mỉ kiểm tra xem toàn thân đã nhẵn nhụi hay chưa, chỉ cần lông vừa mọc mà phạm vi từ mũi trở xuống thì đều phải cạo sạch, dĩ nhiên trừ vùng kín nào đó.Tối trước khi đi ngủ luôn thực hiện đủ bảy bước skincare...!À không, hình như bây giờ lên tám rồi.Thực đơn dinh dưỡng cân bằng, không được quá béo, không được quá mặn, hơn nữa còn phải xoay vòng không trùng lặp.Đã thế còn chẳng biết làm cái gì ngoài đóng phim với tiêu tiền cả....!Thật ra kỹ năng đóng phim cũng không giỏi lắm.Dù sao cũng đâu phải xuất thân chính quy."À đúng rồi, em có mua quà cho anh nè." Cường Thụ hớn hở nhét hộp quà vào tay hắn.Thành Công mở ra, bên trong là một hộp tròn xám nhỏ, hàng chữ "Kem dưỡng mông" quá lóa mắt không có cách nào giả mù không thấy được."Dân văn phòng ngồi nhiều mông sẽ bị chai, thấy em chu đáo với anh chưa." Y cười hì hì."...!Cảm ơn" Hắn cạn lời.Mông hắn đẹp hay xấu, chính hắn cũng có cơ hội nào chiêm ngưỡng qua đâu.Trên đời này người từng thấy qua mông hắn ngoài cha mẹ thì chỉ còn mỗi cái cây cong vòng trước mắt.Kem dưỡng mông này nói là dùng cho hắn, nhưng cuối cùng hưởng thụ thành quả thì vẫn là y thôi..
Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Ngày xưa lúc mẹ hắn đi coi bói, bà thầy bói bảo rằng đặt tên cho con phải cẩn thận, vì một là đời như tên, hai là đời không như tên.Mẹ hắn kính cẩn nghe theo, sau đó đặt cho hắn cái tên Thành Công.Tréo ngoe thay, mỗi sáng thức dậy vẫn chưa được nếm trải hương vị người thành công, mà mỗi tối đi ngủ càng không có cơ hội thành công.Thành Công cảm thấy đời đúng là chẳng như tên.Giống như chàng trai kia, lúc y còn nhỏ được đặt tên Cường Thụ, mong ước mai sau con sẽ trưởng thành vững chãi như cây cao bóng cả.Mỗi tội cái cây này cong vòng, lại còn èo uột nghiêng trái ngả phải, cha mẹ ngứa mắt quá nên bứng cây ném đi luôn.Cuối cùng để cho Thành Công đi ngang qua nhặt được, mang về nhà nuôi cũng hơn ba năm rồi.Càng nuôi lại càng cong.Diễn xong các phân cảnh cần thiết, Cường Thụ lại quay trở về.Y mừng tít mắt cầm bộ dưỡng da mơ ước của mình, vuốt ve trìu mến như trân bảo trong tay."Quay thế nào?" Thành Công đặt đồ ăn xuống bàn, hỏi."Tốt lắm." Y giơ ngón cái lên, "Nhân vật kỳ này của em được ba câu thoại lận đấy."Ba câu sao...!Nhiều hơn lần trước một câu, có tiến bộ.Cho nên Thành Công không ngại ngần tặng lời khen: "Em giỏi lắm.""Đương nhiên rồi, người ta là ngôi sao thế hệ mới mà." Nói về khen ngợi, Cường Thụ chưa bao giờ thấy nhiều hơn mức cần thiết cả.Có là ngôi sao hay không thì chưa biết, nhưng bệnh ngôi sao chắc chắn có.Mỗi ngày đều tỉ mỉ kiểm tra xem toàn thân đã nhẵn nhụi hay chưa, chỉ cần lông vừa mọc mà phạm vi từ mũi trở xuống thì đều phải cạo sạch, dĩ nhiên trừ vùng kín nào đó.Tối trước khi đi ngủ luôn thực hiện đủ bảy bước skincare...!À không, hình như bây giờ lên tám rồi.Thực đơn dinh dưỡng cân bằng, không được quá béo, không được quá mặn, hơn nữa còn phải xoay vòng không trùng lặp.Đã thế còn chẳng biết làm cái gì ngoài đóng phim với tiêu tiền cả....!Thật ra kỹ năng đóng phim cũng không giỏi lắm.Dù sao cũng đâu phải xuất thân chính quy."À đúng rồi, em có mua quà cho anh nè." Cường Thụ hớn hở nhét hộp quà vào tay hắn.Thành Công mở ra, bên trong là một hộp tròn xám nhỏ, hàng chữ "Kem dưỡng mông" quá lóa mắt không có cách nào giả mù không thấy được."Dân văn phòng ngồi nhiều mông sẽ bị chai, thấy em chu đáo với anh chưa." Y cười hì hì."...!Cảm ơn" Hắn cạn lời.Mông hắn đẹp hay xấu, chính hắn cũng có cơ hội nào chiêm ngưỡng qua đâu.Trên đời này người từng thấy qua mông hắn ngoài cha mẹ thì chỉ còn mỗi cái cây cong vòng trước mắt.Kem dưỡng mông này nói là dùng cho hắn, nhưng cuối cùng hưởng thụ thành quả thì vẫn là y thôi..