Tác giả:

Đêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ…

Chương 7: Chương 7

Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Bị giận dỗi cả một đường về nhà, Thành Công rốt cuộc cũng ngộ ra được nguyên nhân chân chính khiến chàng trai tức giận.Hắn bất đắc dĩ vô cùng, bởi vì hắn thật sự chưa từng nảy sinh ý nghĩ đó dù chỉ một lần, cho nên mãi khi Cường Thụ âm dương quái khí bóng gió mấy bận hắn mới hiểu ra."Nếu anh không phải có ý định xấu xa đồi bại nào đó, sao bỗng dưng lại tự giác đi tập gym?" Cường Thụ không tin lý do của hắn."Chẳng phải em bảo nếu anh bụng bia hói đầu sẽ bỏ anh sao?" Thành Công rầm rì đáp.Cường Thụ hơi khựng lại, bởi vì y nhớ ra mình quả thật có nói thế."Muốn tập thì ở nhà mà tập." Y hừ lạnh, quay mặt đi, "Gym nhiều gay như vậy, ai biết một ngày nào đó anh có thay lòng đổi dạ không?"Trước khi quen chàng trai, người đàn ông là một ống thép thẳng tăm tắp, hay chí ít đó là hắn nghĩ thế.Hắn ngay cả bạn gái còn chẳng quen ai, nói gì tới bạn trai, càng không biết sự thâm sâu huyền bí của giới gay.Nhưng nếu y đã nói thế, Thành Công thầm nghĩ huỷ bỏ thẻ hội viên là được.Cũng may vẫn chưa đóng tiền để trở thành hội viên chính thức."...!Chỉ cần không hói đầu."Cường Thụ ở bên kia rên rỉ, hạ thấp tiêu chuẩn xuống thêm một tí nữa.Bụng bia cũng không sao, miễn tóc vẫn còn...!chắc là vẫn còn nhỉ?Thành Công thắc mắc: "Thế nếu em hói thì sao?""Anh đang trù ẻo em đấy à!" Y trợn mắt không tin nổi, ôm lấy ngực mình, "Cha mẹ em tới tận bây giờ tóc vẫn dày mượt, em không thể nào hói được!""Nhưng lần cuối em gặp họ đã là năm năm trước rồi, biết đâu có sự thay đổi." Hắn vẫn chưa quên năm năm trước mình nhặt được cái cây cong vòng này ngoài đường, thời gian trôi qua nhanh thật.Cường Thụ bỗng im lặng, ánh mắt hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.Y e hèm: "Dù sao thì em cũng không hói đâu, mà nếu em có hói thì đấy nhất định là tại anh trù ẻo, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này."Thành Công: "..." Loại chuyện này cũng có thể chịu trách nhiệm?Điện thoại hắn kêu tinh tinh hai tiếng, người bên kia đã gửi sang một đường link.Nội dung bên trong đường link chính là bộ sản phẩm chăm sóc tóc trị giá cũng không kém gì bộ dưỡng da lần trước....!Hay lắm, hạng mục chăm sóc ban đêm đã có thể nâng lên chín bước rồi..

Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Bị giận dỗi cả một đường về nhà, Thành Công rốt cuộc cũng ngộ ra được nguyên nhân chân chính khiến chàng trai tức giận.Hắn bất đắc dĩ vô cùng, bởi vì hắn thật sự chưa từng nảy sinh ý nghĩ đó dù chỉ một lần, cho nên mãi khi Cường Thụ âm dương quái khí bóng gió mấy bận hắn mới hiểu ra."Nếu anh không phải có ý định xấu xa đồi bại nào đó, sao bỗng dưng lại tự giác đi tập gym?" Cường Thụ không tin lý do của hắn."Chẳng phải em bảo nếu anh bụng bia hói đầu sẽ bỏ anh sao?" Thành Công rầm rì đáp.Cường Thụ hơi khựng lại, bởi vì y nhớ ra mình quả thật có nói thế."Muốn tập thì ở nhà mà tập." Y hừ lạnh, quay mặt đi, "Gym nhiều gay như vậy, ai biết một ngày nào đó anh có thay lòng đổi dạ không?"Trước khi quen chàng trai, người đàn ông là một ống thép thẳng tăm tắp, hay chí ít đó là hắn nghĩ thế.Hắn ngay cả bạn gái còn chẳng quen ai, nói gì tới bạn trai, càng không biết sự thâm sâu huyền bí của giới gay.Nhưng nếu y đã nói thế, Thành Công thầm nghĩ huỷ bỏ thẻ hội viên là được.Cũng may vẫn chưa đóng tiền để trở thành hội viên chính thức."...!Chỉ cần không hói đầu."Cường Thụ ở bên kia rên rỉ, hạ thấp tiêu chuẩn xuống thêm một tí nữa.Bụng bia cũng không sao, miễn tóc vẫn còn...!chắc là vẫn còn nhỉ?Thành Công thắc mắc: "Thế nếu em hói thì sao?""Anh đang trù ẻo em đấy à!" Y trợn mắt không tin nổi, ôm lấy ngực mình, "Cha mẹ em tới tận bây giờ tóc vẫn dày mượt, em không thể nào hói được!""Nhưng lần cuối em gặp họ đã là năm năm trước rồi, biết đâu có sự thay đổi." Hắn vẫn chưa quên năm năm trước mình nhặt được cái cây cong vòng này ngoài đường, thời gian trôi qua nhanh thật.Cường Thụ bỗng im lặng, ánh mắt hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.Y e hèm: "Dù sao thì em cũng không hói đâu, mà nếu em có hói thì đấy nhất định là tại anh trù ẻo, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này."Thành Công: "..." Loại chuyện này cũng có thể chịu trách nhiệm?Điện thoại hắn kêu tinh tinh hai tiếng, người bên kia đã gửi sang một đường link.Nội dung bên trong đường link chính là bộ sản phẩm chăm sóc tóc trị giá cũng không kém gì bộ dưỡng da lần trước....!Hay lắm, hạng mục chăm sóc ban đêm đã có thể nâng lên chín bước rồi..

Cường Thụ Thành CôngTác giả: Vanilla JejeTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcĐêm khuya thanh vắng, chàng trai xinh đẹp tựa ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không ngừng mấp máy môi cầu xin: "Anh à, anh mở cửa cho em đi." Bàn tay y gõ lên cửa trong vô vọng, dù biết rõ người bên trong tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào. Người đàn ông ở đằng sau vẫn giữ thái độ sắt đá: "Em từ bỏ đi." Hắn biết mình nhất định không được mềm lòng. Bên trong ván cờ này, kẻ yếu đuối cũng chính là kẻ thua cuộc. Mà cái giá phải trả...!Hắn không thể. Chàng trai thở dốc, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười bất lực. Ánh mắt y dần tan rã, trong vô thức nhắm lại, nhớ về chuyện ngày xưa: "Lúc chúng ta mới quen nhau, anh đã nói với em điều gì, anh nhớ không?" Điều gì? Người đàn ông không tài nào nhớ ra được, bởi vì bọn họ nói nhiều thứ quá. "Khi đó em hỏi anh rằng, nếu như chỉ một trong hai ta có thể sống, người còn lại phải chết, anh sẽ chọn ai..." Y bật cười chua chát, "Anh bảo anh sẽ để em sống, vì anh không nỡ nhìn em chết đi." Ở phía sau cánh cửa chỉ còn lại sự trầm mặc. "Lúc đấy khác, bây giờ… Bị giận dỗi cả một đường về nhà, Thành Công rốt cuộc cũng ngộ ra được nguyên nhân chân chính khiến chàng trai tức giận.Hắn bất đắc dĩ vô cùng, bởi vì hắn thật sự chưa từng nảy sinh ý nghĩ đó dù chỉ một lần, cho nên mãi khi Cường Thụ âm dương quái khí bóng gió mấy bận hắn mới hiểu ra."Nếu anh không phải có ý định xấu xa đồi bại nào đó, sao bỗng dưng lại tự giác đi tập gym?" Cường Thụ không tin lý do của hắn."Chẳng phải em bảo nếu anh bụng bia hói đầu sẽ bỏ anh sao?" Thành Công rầm rì đáp.Cường Thụ hơi khựng lại, bởi vì y nhớ ra mình quả thật có nói thế."Muốn tập thì ở nhà mà tập." Y hừ lạnh, quay mặt đi, "Gym nhiều gay như vậy, ai biết một ngày nào đó anh có thay lòng đổi dạ không?"Trước khi quen chàng trai, người đàn ông là một ống thép thẳng tăm tắp, hay chí ít đó là hắn nghĩ thế.Hắn ngay cả bạn gái còn chẳng quen ai, nói gì tới bạn trai, càng không biết sự thâm sâu huyền bí của giới gay.Nhưng nếu y đã nói thế, Thành Công thầm nghĩ huỷ bỏ thẻ hội viên là được.Cũng may vẫn chưa đóng tiền để trở thành hội viên chính thức."...!Chỉ cần không hói đầu."Cường Thụ ở bên kia rên rỉ, hạ thấp tiêu chuẩn xuống thêm một tí nữa.Bụng bia cũng không sao, miễn tóc vẫn còn...!chắc là vẫn còn nhỉ?Thành Công thắc mắc: "Thế nếu em hói thì sao?""Anh đang trù ẻo em đấy à!" Y trợn mắt không tin nổi, ôm lấy ngực mình, "Cha mẹ em tới tận bây giờ tóc vẫn dày mượt, em không thể nào hói được!""Nhưng lần cuối em gặp họ đã là năm năm trước rồi, biết đâu có sự thay đổi." Hắn vẫn chưa quên năm năm trước mình nhặt được cái cây cong vòng này ngoài đường, thời gian trôi qua nhanh thật.Cường Thụ bỗng im lặng, ánh mắt hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.Y e hèm: "Dù sao thì em cũng không hói đâu, mà nếu em có hói thì đấy nhất định là tại anh trù ẻo, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này."Thành Công: "..." Loại chuyện này cũng có thể chịu trách nhiệm?Điện thoại hắn kêu tinh tinh hai tiếng, người bên kia đã gửi sang một đường link.Nội dung bên trong đường link chính là bộ sản phẩm chăm sóc tóc trị giá cũng không kém gì bộ dưỡng da lần trước....!Hay lắm, hạng mục chăm sóc ban đêm đã có thể nâng lên chín bước rồi..

Chương 7: Chương 7