Tôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì…
Chương 15
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Nhưng dì Trang về quên từ 2 tuần trước rồi..."......Haha...Hahahahaha....Tôi xấu hổ, ném cái gối vào người cậu ta."Cậu mau cút ra ngoài cho tớ!!!!!!"Gia Khánh gãi đầu..."Nhưng đây là phòng tớ mà...""...""Tớ ra, tớ ra ngoài"Gia Khánh đóng cửa phòng lại. Sau đó chạy xuống tầng...Nghĩ đến cảnh đó... awww, ngại chết mất...Tinh~Gia Khánh mở điện thoại, là tin nhắn của Trần Dương: "cô ấy tỉnh lại chưa? Tôi có cái này cho cậu xem, coi như là quà"Gia Khánh lướt xuống... là.. là ảnh tôi đang hôn lên trán Trần Dương...Cậu ta ném điện thoại xuống đất, tức giận bỏ về phòng."Chết tiệt!"- ------------Thấy bản thân đã khỏe hơn, tôi liền lấy quần áo để về nhà.Khánh đang xem tivi, cậu ta mặc 1 bộ quần áo thoải mái, tóc còn hơi ướt...Con mẹ nó, sao lại đẹp như vậy chứ?" Khánh, tớ về trước...""Không tiễn"Thái độ của cậu ấy rất khác lúc sáng, có gì đó rất tức giận.Khuôn mặt cậu ta vô cảm, không cười không nói, vô tình thật."Tớ, tớ làm phiền cậu hả?""Không có""Cậu ghét tớ hả?"Gia Khánh im lặng. Cậu ta nghĩ đến cảnh tôi hôn Trần Dương, nghĩ đến cái cảnh Trần Dương xoa xoa má rồi mỉm cười với tôi liền tức giận, quát lên."Loại phụ nữ quyến rũ đàn ông như cậu thì sao tôi dám ghét?"
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Nhưng dì Trang về quên từ 2 tuần trước rồi..."......Haha...Hahahahaha....Tôi xấu hổ, ném cái gối vào người cậu ta."Cậu mau cút ra ngoài cho tớ!!!!!!"Gia Khánh gãi đầu..."Nhưng đây là phòng tớ mà...""...""Tớ ra, tớ ra ngoài"Gia Khánh đóng cửa phòng lại. Sau đó chạy xuống tầng...Nghĩ đến cảnh đó... awww, ngại chết mất...Tinh~Gia Khánh mở điện thoại, là tin nhắn của Trần Dương: "cô ấy tỉnh lại chưa? Tôi có cái này cho cậu xem, coi như là quà"Gia Khánh lướt xuống... là.. là ảnh tôi đang hôn lên trán Trần Dương...Cậu ta ném điện thoại xuống đất, tức giận bỏ về phòng."Chết tiệt!"- ------------Thấy bản thân đã khỏe hơn, tôi liền lấy quần áo để về nhà.Khánh đang xem tivi, cậu ta mặc 1 bộ quần áo thoải mái, tóc còn hơi ướt...Con mẹ nó, sao lại đẹp như vậy chứ?" Khánh, tớ về trước...""Không tiễn"Thái độ của cậu ấy rất khác lúc sáng, có gì đó rất tức giận.Khuôn mặt cậu ta vô cảm, không cười không nói, vô tình thật."Tớ, tớ làm phiền cậu hả?""Không có""Cậu ghét tớ hả?"Gia Khánh im lặng. Cậu ta nghĩ đến cảnh tôi hôn Trần Dương, nghĩ đến cái cảnh Trần Dương xoa xoa má rồi mỉm cười với tôi liền tức giận, quát lên."Loại phụ nữ quyến rũ đàn ông như cậu thì sao tôi dám ghét?"
Hành Trình Từ Bỏ AnhTác giả: HoaPhong6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi là một cô gái bình thường, vẻ đẹp bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường. Ấy vậy mà tôi lại đi thích một cậu bạn bất bình thường! Không phải là cậu ấy bị thần kinh hay làm những điều quái dị đâu. Mà cậu ấy là người con trai cực phẩm của cực phẩm. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi... vân vân và mây mây. Nhiều bạn trong lớp cũng thương thầm cậu ấy, nhưng tôi là người may mắn nhất, ngồi cùng bàn với cậu ta. Không cần phải nói chắc mọi người cũng biết tôi vui sướng thế nào. Hằng ngày, tôi đều bỏ vào ngăn bàn cậu ấy một cái kẹo. 3 tuần sau thì cậu ấy phát hiện, sau đó cậu ấy trả tôi toàn bộ số kẹo đó. Vào ngày lễ tình nhân, có rất nhiều người gửi socola cho cậu ấy, Gia Khánh cho tôi hết. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui. Đúng... rất vui... bởi vì cậu ấy không thích một ai hết. Có lần, cậu ta rủ tôi đi xem trận đấu bóng rổ. Khi quả bóng gần đụng trúng tôi thì cậu ấy ôm tôi lại, đỡ lấy quả bóng. Tôi hỏi cậu ấu tại sao lại làm như vậy. Thì cậu ấy liền trả lời rằng. "vì… "Nhưng dì Trang về quên từ 2 tuần trước rồi..."......Haha...Hahahahaha....Tôi xấu hổ, ném cái gối vào người cậu ta."Cậu mau cút ra ngoài cho tớ!!!!!!"Gia Khánh gãi đầu..."Nhưng đây là phòng tớ mà...""...""Tớ ra, tớ ra ngoài"Gia Khánh đóng cửa phòng lại. Sau đó chạy xuống tầng...Nghĩ đến cảnh đó... awww, ngại chết mất...Tinh~Gia Khánh mở điện thoại, là tin nhắn của Trần Dương: "cô ấy tỉnh lại chưa? Tôi có cái này cho cậu xem, coi như là quà"Gia Khánh lướt xuống... là.. là ảnh tôi đang hôn lên trán Trần Dương...Cậu ta ném điện thoại xuống đất, tức giận bỏ về phòng."Chết tiệt!"- ------------Thấy bản thân đã khỏe hơn, tôi liền lấy quần áo để về nhà.Khánh đang xem tivi, cậu ta mặc 1 bộ quần áo thoải mái, tóc còn hơi ướt...Con mẹ nó, sao lại đẹp như vậy chứ?" Khánh, tớ về trước...""Không tiễn"Thái độ của cậu ấy rất khác lúc sáng, có gì đó rất tức giận.Khuôn mặt cậu ta vô cảm, không cười không nói, vô tình thật."Tớ, tớ làm phiền cậu hả?""Không có""Cậu ghét tớ hả?"Gia Khánh im lặng. Cậu ta nghĩ đến cảnh tôi hôn Trần Dương, nghĩ đến cái cảnh Trần Dương xoa xoa má rồi mỉm cười với tôi liền tức giận, quát lên."Loại phụ nữ quyến rũ đàn ông như cậu thì sao tôi dám ghét?"