Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy. Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đạm không chân thật. Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?" Bà bác vừa nói xong, Tô Dung đã đẩy xe nhanh chóng vượt qua mọi người đến quầy tính tiền. Nhưng vốn dĩ lúc nãy nhân viên thu ngân còn đang ở đó, lúc này lại biến mất không thấy. Không chỉ có như vậy, xuyên qua cửa kiếng nhìn ra, bên ngoài đều là sương mù trắng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, bao vây cái siêu thị này lại.
Chương 668
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Khuyết DanhTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngThời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy. Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đạm không chân thật. Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?" Bà bác vừa nói xong, Tô Dung đã đẩy xe nhanh chóng vượt qua mọi người đến quầy tính tiền. Nhưng vốn dĩ lúc nãy nhân viên thu ngân còn đang ở đó, lúc này lại biến mất không thấy. Không chỉ có như vậy, xuyên qua cửa kiếng nhìn ra, bên ngoài đều là sương mù trắng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, bao vây cái siêu thị này lại. "Yên tâm đi, tôi sẽ không vì họ mà tức giận." Tô Dung gật đầu , ở thế giới cũ, cô cũng thường gặp những kẻ vong ân bội nghĩa như vậy, ơn nghĩa nhỏ như hạt gạo, thù oán lớn như đấu gạo, chính là như thế. Nếu cứ gặp một lần là tức giận một lần thì giờ này cô đã tức c.h.ế.t rồi.Rất nhanh, Tạ Kha Kha cũng đào rãnh, rãi hạt giống lên nền xi măng, hỏi Tô Dung: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần ở đây chờ những người thật sự gieo hạt ngoài đồng rời đi, sau khi cuốc hạt lên thì mới đi đúng không?"Cậu ta đã từng thấy Xẻng phệ linh của Tô Dung, nên không cảm thấy ngạc nhiên.Tô Dung gật đầu, bây giờ những điều tra viên gieo hạt sớm cơ bản đã hoàn thành công việc, chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, cô hoàn toàn không ngại đợi thêm một lúc.Những điều tra viên khác vì không có đạo cụ của Tô Dung nên không giúp được gì. Để không làm mất thời gian, sau khi chào hỏi cô, họ đã chia thành từng nhóm rời đi, chỉ còn Tạ Kha Kha và Lão Mã ở lại đợi cô.Xét cho cùng, cả ba người họ ban đầu đã cùng nhau, bây giờ tìm người khác lập đội cũng không tiện.Cuốc xong hết thửa ruộng, Tô Dung liếc nhìn mặt trời đã sắp biến mất, bị lâu đài che khuất, chỉ còn lấp ló, cô quay người nói: "Đi thôi, Đã đến lúc chúng ta khám phá bản đồ rồi."Bây giờ khoảng sáu giờ rưỡi, họ vẫn còn thời gian để khám phá bản đồ. Bữa tối không thể bỏ qua, không thể đến muộn. Chỉ cần đến trước tám giờ là được.Tất nhiên, để không bỏ lỡ một số nội dung, tốt nhất không nên đến muộn.Vì thời gian không nhiều nên Tô Dung chỉ đi lòng vòng xung quanh một chút. Sau khi rời khỏi cánh đồng, trên bãi đất trống có thể nhìn thấy rất nhiều sơn dương, hầu hết là sơn dương trắng, chỉ có hai con sơn dương đen.Trong quy tắc đã nói, những con sơn dương đen rất nguy hiểm. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, luôn cố gắng tiếp cận ba người Tô Dung. Sừng của chúng sắc nhọn hơn nhiều so với dê núi thông thường, dưới ánh sáng hoàng hôn, chúng như phát ra ánh sáng vàng.Rõ ràng là lão Mã rất sợ những con sơn dương đen này, muốn chạy thật xa. Nhưng Tạ Kha Kha lại có vẻ không sợ chết, lại nóng lòng muốn tiếp cận chúng.Các người nói sơn dương đen này nguy hiểm ở chỗ nào vậy? Bọn nó sẽ chủ động tấn công chúng ta sao?" Tạ Kha Kha nhìn mấy con sơn dương màu đen ở phía xa đang nhìn chằm chằm bọn họ, tò mò hỏi.Tô Dung: " . ."Lão Mã: ." . ."Hình như lão Mã muốn trả lời câu hỏi ngốc nghếch này, mặc dù anh ta cũng không hiểu tại sao một "đại thần" đã trải qua ít nhất ba quái đàm quy tắc lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy: "Có thể chủ động tất công, hoặc là nguyền rủa gì đó?Đại lão, anh trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ thấy động vật công kích điều tra viên sao?""Tất nhiên là có." Tạ Kha Kha khẳng định, "Chỉ là những động vật tôi gặp trước đó không bao giờ chạy khắp nơi như thế này."Đúng vậy! Tô Dung mở to mắt, đột nhiên ý thức được lời của Tạ Kha Kha là đúng, sao vật nguy hiểm lại chạy khắp nơi thế này?Nguy hiểm gặp phải lúc trước, ví dụ như người cá ở ‘du thuyền giao nhân" đều là sống dưới đáy thuyền, bình thường không khôngdid ra ngoài. Quỷ quái ở "Ký túc xá số 44" cũng sẽ ở trong tầng ba vào hai ngày đầu tiên.Tại sao sơn dương đen ở đây lại có thể chạy lung tung khắp nơi?Đây thực sự là một câu hỏi, nhưng Tô Dung tạm thời vẫn chưa thể nghĩ ra.Cô thử trò chuyện với sơn dương trắng, nhưng có vẻ như sơn dương trắng thực sự chỉ là sơn dương mà thôi, hoàn toàn không biết nói, chỉ biết kêu be be.Để xác nhận rằng thực sự không có thứ gì khác, cô thậm chí còn cố tình nhổ một ít lông sơn dương để kiểm tra, nhưng kết quả là cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, đành phải tạm thời bỏ qua.Điều đáng nói là sơn dương đen rõ ràng không muốn đến gần cánh đồng lúa mì, đi đường đều phải tránh xa cánh đồng. Còn sơn dương trắng thì hoàn toàn không bận tâm đến cánh đồng, nhưng thỉnh thoảng sẽ ăn lúa mì.Sơn dương đen mang theo nguy hiểm không dám đến gần cánh đồng, sơn dương trắng an toàn thì dám đến gần, điều này cũng chứng minh cho phỏng đoán trước đó của Tô Dung, cánh đồng lúa mì thuộc phe điều tra viên.Đi chưa được bao lâu, Tô Dung đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt và những người khác. Họ cũng đang cố gắng nói chuyện với những sơn dương, đồng thời còn cố tình phân công một người đuổi sơn dương đen đi."Be be be?" Tiểu Nguyệt quỳ xuống nhìn con dê trắng trước mặt, vì dùng ngôn ngữ loài người không thể thu hút sự chú ý của chúng, nên cô ta đành phải dùng tiếng dê.Những điều tra viên khác cũng làm như vậy, nhất thời tiếng "be be" của họ và tiếng "be be" của những sơn dương hòa vào nhau, nghe mà muốn nổ đầu.Nhưng mà nên nói, mấy người này kêu cũng khá giống.Tạ Kha Kha không nhịn được bật cười thành tiếng, cậu ta vội lấy tay che miệng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.Nhưng vẫn bị Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn qua, rồi tiếp tục quay lại trêu đùa đàn sơn dương.Dù sao thì mình cũng là người cười trước, Tạ Kha Kha xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút chột dạ: "Cái đó, chúng ta còn xem sơn dương nữa không?"Tô Dung lắc đầu, không còn dây dưa với đàn sơn dương nữa. Hiện tại xem ra cũng không phát hiện được gì, chi bằng tiếp tục đi dạo quanh bản đồ.Buổi sáng nhìn thấy xưởng rượu từ cửa sổ phòng chính là ở phía sau cùng của lâu đài trang viên, vừa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi lúa mì nồng nàn. Rõ ràng đây là một hầm rượu sản xuất bia mạch nha.Thế nhưng vừa ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ xưởng rượu, Tô Dung lại một lần nữa ngửi thấy một mùi thối quen thuộc. Vì đã có kinh nghiệm từ trước, lần này cô nhanh chóng nhớ ra, cuối cùng cũng xác định được - đó là mùi thịt thối rữa, lần này dường như còn có thêm một chút mùi m.á.u tanh.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không vì họ mà tức giận." Tô Dung gật đầu , ở thế giới cũ, cô cũng thường gặp những kẻ vong ân bội nghĩa như vậy, ơn nghĩa nhỏ như hạt gạo, thù oán lớn như đấu gạo, chính là như thế. Nếu cứ gặp một lần là tức giận một lần thì giờ này cô đã tức c.h.ế.t rồi.
Rất nhanh, Tạ Kha Kha cũng đào rãnh, rãi hạt giống lên nền xi măng, hỏi Tô Dung: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần ở đây chờ những người thật sự gieo hạt ngoài đồng rời đi, sau khi cuốc hạt lên thì mới đi đúng không?"
Cậu ta đã từng thấy Xẻng phệ linh của Tô Dung, nên không cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Dung gật đầu, bây giờ những điều tra viên gieo hạt sớm cơ bản đã hoàn thành công việc, chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, cô hoàn toàn không ngại đợi thêm một lúc.
Những điều tra viên khác vì không có đạo cụ của Tô Dung nên không giúp được gì. Để không làm mất thời gian, sau khi chào hỏi cô, họ đã chia thành từng nhóm rời đi, chỉ còn Tạ Kha Kha và Lão Mã ở lại đợi cô.
Xét cho cùng, cả ba người họ ban đầu đã cùng nhau, bây giờ tìm người khác lập đội cũng không tiện.
Cuốc xong hết thửa ruộng, Tô Dung liếc nhìn mặt trời đã sắp biến mất, bị lâu đài che khuất, chỉ còn lấp ló, cô quay người nói: "Đi thôi, Đã đến lúc chúng ta khám phá bản đồ rồi."
Bây giờ khoảng sáu giờ rưỡi, họ vẫn còn thời gian để khám phá bản đồ. Bữa tối không thể bỏ qua, không thể đến muộn. Chỉ cần đến trước tám giờ là được.
Tất nhiên, để không bỏ lỡ một số nội dung, tốt nhất không nên đến muộn.
Vì thời gian không nhiều nên Tô Dung chỉ đi lòng vòng xung quanh một chút. Sau khi rời khỏi cánh đồng, trên bãi đất trống có thể nhìn thấy rất nhiều sơn dương, hầu hết là sơn dương trắng, chỉ có hai con sơn dương đen.
Trong quy tắc đã nói, những con sơn dương đen rất nguy hiểm. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, luôn cố gắng tiếp cận ba người Tô Dung. Sừng của chúng sắc nhọn hơn nhiều so với dê núi thông thường, dưới ánh sáng hoàng hôn, chúng như phát ra ánh sáng vàng.
Rõ ràng là lão Mã rất sợ những con sơn dương đen này, muốn chạy thật xa. Nhưng Tạ Kha Kha lại có vẻ không sợ chết, lại nóng lòng muốn tiếp cận chúng.
Các người nói sơn dương đen này nguy hiểm ở chỗ nào vậy? Bọn nó sẽ chủ động tấn công chúng ta sao?" Tạ Kha Kha nhìn mấy con sơn dương màu đen ở phía xa đang nhìn chằm chằm bọn họ, tò mò hỏi.
Tô Dung: " . ."
Lão Mã: ." . ."
Hình như lão Mã muốn trả lời câu hỏi ngốc nghếch này, mặc dù anh ta cũng không hiểu tại sao một "đại thần" đã trải qua ít nhất ba quái đàm quy tắc lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy: "Có thể chủ động tất công, hoặc là nguyền rủa gì đó?Đại lão, anh trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ thấy động vật công kích điều tra viên sao?"
"Tất nhiên là có." Tạ Kha Kha khẳng định, "Chỉ là những động vật tôi gặp trước đó không bao giờ chạy khắp nơi như thế này."
Đúng vậy! Tô Dung mở to mắt, đột nhiên ý thức được lời của Tạ Kha Kha là đúng, sao vật nguy hiểm lại chạy khắp nơi thế này?
Nguy hiểm gặp phải lúc trước, ví dụ như người cá ở ‘du thuyền giao nhân" đều là sống dưới đáy thuyền, bình thường không khôngdid ra ngoài. Quỷ quái ở "Ký túc xá số 44" cũng sẽ ở trong tầng ba vào hai ngày đầu tiên.
Tại sao sơn dương đen ở đây lại có thể chạy lung tung khắp nơi?
Đây thực sự là một câu hỏi, nhưng Tô Dung tạm thời vẫn chưa thể nghĩ ra.
Cô thử trò chuyện với sơn dương trắng, nhưng có vẻ như sơn dương trắng thực sự chỉ là sơn dương mà thôi, hoàn toàn không biết nói, chỉ biết kêu be be.
Để xác nhận rằng thực sự không có thứ gì khác, cô thậm chí còn cố tình nhổ một ít lông sơn dương để kiểm tra, nhưng kết quả là cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, đành phải tạm thời bỏ qua.
Điều đáng nói là sơn dương đen rõ ràng không muốn đến gần cánh đồng lúa mì, đi đường đều phải tránh xa cánh đồng. Còn sơn dương trắng thì hoàn toàn không bận tâm đến cánh đồng, nhưng thỉnh thoảng sẽ ăn lúa mì.
Sơn dương đen mang theo nguy hiểm không dám đến gần cánh đồng, sơn dương trắng an toàn thì dám đến gần, điều này cũng chứng minh cho phỏng đoán trước đó của Tô Dung, cánh đồng lúa mì thuộc phe điều tra viên.
Đi chưa được bao lâu, Tô Dung đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt và những người khác. Họ cũng đang cố gắng nói chuyện với những sơn dương, đồng thời còn cố tình phân công một người đuổi sơn dương đen đi.
"Be be be?" Tiểu Nguyệt quỳ xuống nhìn con dê trắng trước mặt, vì dùng ngôn ngữ loài người không thể thu hút sự chú ý của chúng, nên cô ta đành phải dùng tiếng dê.
Những điều tra viên khác cũng làm như vậy, nhất thời tiếng "be be" của họ và tiếng "be be" của những sơn dương hòa vào nhau, nghe mà muốn nổ đầu.
Nhưng mà nên nói, mấy người này kêu cũng khá giống.
Tạ Kha Kha không nhịn được bật cười thành tiếng, cậu ta vội lấy tay che miệng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vẫn bị Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn qua, rồi tiếp tục quay lại trêu đùa đàn sơn dương.
Dù sao thì mình cũng là người cười trước, Tạ Kha Kha xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút chột dạ: "Cái đó, chúng ta còn xem sơn dương nữa không?"
Tô Dung lắc đầu, không còn dây dưa với đàn sơn dương nữa. Hiện tại xem ra cũng không phát hiện được gì, chi bằng tiếp tục đi dạo quanh bản đồ.
Buổi sáng nhìn thấy xưởng rượu từ cửa sổ phòng chính là ở phía sau cùng của lâu đài trang viên, vừa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi lúa mì nồng nàn. Rõ ràng đây là một hầm rượu sản xuất bia mạch nha.
Thế nhưng vừa ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ xưởng rượu, Tô Dung lại một lần nữa ngửi thấy một mùi thối quen thuộc. Vì đã có kinh nghiệm từ trước, lần này cô nhanh chóng nhớ ra, cuối cùng cũng xác định được - đó là mùi thịt thối rữa, lần này dường như còn có thêm một chút mùi m.á.u tanh.
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Khuyết DanhTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngThời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy. Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đạm không chân thật. Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?" Bà bác vừa nói xong, Tô Dung đã đẩy xe nhanh chóng vượt qua mọi người đến quầy tính tiền. Nhưng vốn dĩ lúc nãy nhân viên thu ngân còn đang ở đó, lúc này lại biến mất không thấy. Không chỉ có như vậy, xuyên qua cửa kiếng nhìn ra, bên ngoài đều là sương mù trắng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, bao vây cái siêu thị này lại. "Yên tâm đi, tôi sẽ không vì họ mà tức giận." Tô Dung gật đầu , ở thế giới cũ, cô cũng thường gặp những kẻ vong ân bội nghĩa như vậy, ơn nghĩa nhỏ như hạt gạo, thù oán lớn như đấu gạo, chính là như thế. Nếu cứ gặp một lần là tức giận một lần thì giờ này cô đã tức c.h.ế.t rồi.Rất nhanh, Tạ Kha Kha cũng đào rãnh, rãi hạt giống lên nền xi măng, hỏi Tô Dung: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần ở đây chờ những người thật sự gieo hạt ngoài đồng rời đi, sau khi cuốc hạt lên thì mới đi đúng không?"Cậu ta đã từng thấy Xẻng phệ linh của Tô Dung, nên không cảm thấy ngạc nhiên.Tô Dung gật đầu, bây giờ những điều tra viên gieo hạt sớm cơ bản đã hoàn thành công việc, chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, cô hoàn toàn không ngại đợi thêm một lúc.Những điều tra viên khác vì không có đạo cụ của Tô Dung nên không giúp được gì. Để không làm mất thời gian, sau khi chào hỏi cô, họ đã chia thành từng nhóm rời đi, chỉ còn Tạ Kha Kha và Lão Mã ở lại đợi cô.Xét cho cùng, cả ba người họ ban đầu đã cùng nhau, bây giờ tìm người khác lập đội cũng không tiện.Cuốc xong hết thửa ruộng, Tô Dung liếc nhìn mặt trời đã sắp biến mất, bị lâu đài che khuất, chỉ còn lấp ló, cô quay người nói: "Đi thôi, Đã đến lúc chúng ta khám phá bản đồ rồi."Bây giờ khoảng sáu giờ rưỡi, họ vẫn còn thời gian để khám phá bản đồ. Bữa tối không thể bỏ qua, không thể đến muộn. Chỉ cần đến trước tám giờ là được.Tất nhiên, để không bỏ lỡ một số nội dung, tốt nhất không nên đến muộn.Vì thời gian không nhiều nên Tô Dung chỉ đi lòng vòng xung quanh một chút. Sau khi rời khỏi cánh đồng, trên bãi đất trống có thể nhìn thấy rất nhiều sơn dương, hầu hết là sơn dương trắng, chỉ có hai con sơn dương đen.Trong quy tắc đã nói, những con sơn dương đen rất nguy hiểm. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, luôn cố gắng tiếp cận ba người Tô Dung. Sừng của chúng sắc nhọn hơn nhiều so với dê núi thông thường, dưới ánh sáng hoàng hôn, chúng như phát ra ánh sáng vàng.Rõ ràng là lão Mã rất sợ những con sơn dương đen này, muốn chạy thật xa. Nhưng Tạ Kha Kha lại có vẻ không sợ chết, lại nóng lòng muốn tiếp cận chúng.Các người nói sơn dương đen này nguy hiểm ở chỗ nào vậy? Bọn nó sẽ chủ động tấn công chúng ta sao?" Tạ Kha Kha nhìn mấy con sơn dương màu đen ở phía xa đang nhìn chằm chằm bọn họ, tò mò hỏi.Tô Dung: " . ."Lão Mã: ." . ."Hình như lão Mã muốn trả lời câu hỏi ngốc nghếch này, mặc dù anh ta cũng không hiểu tại sao một "đại thần" đã trải qua ít nhất ba quái đàm quy tắc lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy: "Có thể chủ động tất công, hoặc là nguyền rủa gì đó?Đại lão, anh trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ thấy động vật công kích điều tra viên sao?""Tất nhiên là có." Tạ Kha Kha khẳng định, "Chỉ là những động vật tôi gặp trước đó không bao giờ chạy khắp nơi như thế này."Đúng vậy! Tô Dung mở to mắt, đột nhiên ý thức được lời của Tạ Kha Kha là đúng, sao vật nguy hiểm lại chạy khắp nơi thế này?Nguy hiểm gặp phải lúc trước, ví dụ như người cá ở ‘du thuyền giao nhân" đều là sống dưới đáy thuyền, bình thường không khôngdid ra ngoài. Quỷ quái ở "Ký túc xá số 44" cũng sẽ ở trong tầng ba vào hai ngày đầu tiên.Tại sao sơn dương đen ở đây lại có thể chạy lung tung khắp nơi?Đây thực sự là một câu hỏi, nhưng Tô Dung tạm thời vẫn chưa thể nghĩ ra.Cô thử trò chuyện với sơn dương trắng, nhưng có vẻ như sơn dương trắng thực sự chỉ là sơn dương mà thôi, hoàn toàn không biết nói, chỉ biết kêu be be.Để xác nhận rằng thực sự không có thứ gì khác, cô thậm chí còn cố tình nhổ một ít lông sơn dương để kiểm tra, nhưng kết quả là cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, đành phải tạm thời bỏ qua.Điều đáng nói là sơn dương đen rõ ràng không muốn đến gần cánh đồng lúa mì, đi đường đều phải tránh xa cánh đồng. Còn sơn dương trắng thì hoàn toàn không bận tâm đến cánh đồng, nhưng thỉnh thoảng sẽ ăn lúa mì.Sơn dương đen mang theo nguy hiểm không dám đến gần cánh đồng, sơn dương trắng an toàn thì dám đến gần, điều này cũng chứng minh cho phỏng đoán trước đó của Tô Dung, cánh đồng lúa mì thuộc phe điều tra viên.Đi chưa được bao lâu, Tô Dung đã nhìn thấy Tiểu Nguyệt và những người khác. Họ cũng đang cố gắng nói chuyện với những sơn dương, đồng thời còn cố tình phân công một người đuổi sơn dương đen đi."Be be be?" Tiểu Nguyệt quỳ xuống nhìn con dê trắng trước mặt, vì dùng ngôn ngữ loài người không thể thu hút sự chú ý của chúng, nên cô ta đành phải dùng tiếng dê.Những điều tra viên khác cũng làm như vậy, nhất thời tiếng "be be" của họ và tiếng "be be" của những sơn dương hòa vào nhau, nghe mà muốn nổ đầu.Nhưng mà nên nói, mấy người này kêu cũng khá giống.Tạ Kha Kha không nhịn được bật cười thành tiếng, cậu ta vội lấy tay che miệng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.Nhưng vẫn bị Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn qua, rồi tiếp tục quay lại trêu đùa đàn sơn dương.Dù sao thì mình cũng là người cười trước, Tạ Kha Kha xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút chột dạ: "Cái đó, chúng ta còn xem sơn dương nữa không?"Tô Dung lắc đầu, không còn dây dưa với đàn sơn dương nữa. Hiện tại xem ra cũng không phát hiện được gì, chi bằng tiếp tục đi dạo quanh bản đồ.Buổi sáng nhìn thấy xưởng rượu từ cửa sổ phòng chính là ở phía sau cùng của lâu đài trang viên, vừa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi lúa mì nồng nàn. Rõ ràng đây là một hầm rượu sản xuất bia mạch nha.Thế nhưng vừa ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ xưởng rượu, Tô Dung lại một lần nữa ngửi thấy một mùi thối quen thuộc. Vì đã có kinh nghiệm từ trước, lần này cô nhanh chóng nhớ ra, cuối cùng cũng xác định được - đó là mùi thịt thối rữa, lần này dường như còn có thêm một chút mùi m.á.u tanh.