Tôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ…
Chương 12
Cóc Ghẻ Thịt Thiên NgaTác giả: ZernTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ… Tôi đồng ý. Thẩm Hiếu có vẻ rất vui, anh ấy chúc tôi ngủ ngon. Nhưng anh ấy không biết tôi, người lấy lý do đi ngủ, lại đang khổ sở xếp hàng trong đêm tối, phải dựa vào ly cà phê miễn phí trong cửa hàng để tỉnh táo chịu đựng cả đêm.Mặc dù có sảnh để ngồi nghỉ, nhưng sau khi đứng liên tục 7, 8 tiếng, thắt lưng tôi đã không thể gập xuống nổi nữa rồi. Nhận được hai chiếc điện thoại, tôi không tài nào vui vẻ cho được.Khi Thẩm Hiếu gửi lời mời gọi video, tôi đang nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi. Sợ anh ấy nhìn thấy sắc mặt thiếu sức sống và quầng thâm gấu trúc của tôi, tôi vội nhắn lại cho anh ấy.Lộ Mạn Mạn: Không gọi video được không, em hơi mệt.Thẩm Hiếu: Có chuyện gì vậy?Tôi không dám nói với anh ấy chuyện mình mới làm xong, hàm hồ trả lời.Lộ Mạn Mạn: Ừm, em không được khoẻ.Thẩm Hiếu: …Thẩm Hiếu: Vậy hẹn em vào lúc khác, tuần tới thì sao?Mặc dù giọng điệu vẫn như thường lệ, nhưng tôi nhận ra được sự thất vọng nho nhỏ của anh ấy, đành phải nghiến răng trả lời.Lộ Mạn Mạn: Chúng ta có thể gặp nhau hôm nay, muộn một chút cũng được.Thẩm Hiếu: Tốt quá!Thẩm Hiếu: Đồ ăn ở khách sạn này rất ngon, còn có rạp chiếu phim và cả hồ bơi riêng nữa!Thẩm Hiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]Nhưng mà, tôi cũng chưa kịp xem tấm nào đã nghiêng đầu thiếp đi mất rồi.
Tôi đồng ý. Thẩm Hiếu có vẻ rất vui, anh ấy chúc tôi ngủ ngon. Nhưng anh ấy không biết tôi, người lấy lý do đi ngủ, lại đang khổ sở xếp hàng trong đêm tối, phải dựa vào ly cà phê miễn phí trong cửa hàng để tỉnh táo chịu đựng cả đêm.
Mặc dù có sảnh để ngồi nghỉ, nhưng sau khi đứng liên tục 7, 8 tiếng, thắt lưng tôi đã không thể gập xuống nổi nữa rồi. Nhận được hai chiếc điện thoại, tôi không tài nào vui vẻ cho được.
Khi Thẩm Hiếu gửi lời mời gọi video, tôi đang nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi. Sợ anh ấy nhìn thấy sắc mặt thiếu sức sống và quầng thâm gấu trúc của tôi, tôi vội nhắn lại cho anh ấy.
Lộ Mạn Mạn: Không gọi video được không, em hơi mệt.
Thẩm Hiếu: Có chuyện gì vậy?
Tôi không dám nói với anh ấy chuyện mình mới làm xong, hàm hồ trả lời.
Lộ Mạn Mạn: Ừm, em không được khoẻ.
Thẩm Hiếu: …
Thẩm Hiếu: Vậy hẹn em vào lúc khác, tuần tới thì sao?
Mặc dù giọng điệu vẫn như thường lệ, nhưng tôi nhận ra được sự thất vọng nho nhỏ của anh ấy, đành phải nghiến răng trả lời.
Lộ Mạn Mạn: Chúng ta có thể gặp nhau hôm nay, muộn một chút cũng được.
Thẩm Hiếu: Tốt quá!
Thẩm Hiếu: Đồ ăn ở khách sạn này rất ngon, còn có rạp chiếu phim và cả hồ bơi riêng nữa!
Thẩm Hiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Nhưng mà, tôi cũng chưa kịp xem tấm nào đã nghiêng đầu thiếp đi mất rồi.
Cóc Ghẻ Thịt Thiên NgaTác giả: ZernTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ… Tôi đồng ý. Thẩm Hiếu có vẻ rất vui, anh ấy chúc tôi ngủ ngon. Nhưng anh ấy không biết tôi, người lấy lý do đi ngủ, lại đang khổ sở xếp hàng trong đêm tối, phải dựa vào ly cà phê miễn phí trong cửa hàng để tỉnh táo chịu đựng cả đêm.Mặc dù có sảnh để ngồi nghỉ, nhưng sau khi đứng liên tục 7, 8 tiếng, thắt lưng tôi đã không thể gập xuống nổi nữa rồi. Nhận được hai chiếc điện thoại, tôi không tài nào vui vẻ cho được.Khi Thẩm Hiếu gửi lời mời gọi video, tôi đang nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi. Sợ anh ấy nhìn thấy sắc mặt thiếu sức sống và quầng thâm gấu trúc của tôi, tôi vội nhắn lại cho anh ấy.Lộ Mạn Mạn: Không gọi video được không, em hơi mệt.Thẩm Hiếu: Có chuyện gì vậy?Tôi không dám nói với anh ấy chuyện mình mới làm xong, hàm hồ trả lời.Lộ Mạn Mạn: Ừm, em không được khoẻ.Thẩm Hiếu: …Thẩm Hiếu: Vậy hẹn em vào lúc khác, tuần tới thì sao?Mặc dù giọng điệu vẫn như thường lệ, nhưng tôi nhận ra được sự thất vọng nho nhỏ của anh ấy, đành phải nghiến răng trả lời.Lộ Mạn Mạn: Chúng ta có thể gặp nhau hôm nay, muộn một chút cũng được.Thẩm Hiếu: Tốt quá!Thẩm Hiếu: Đồ ăn ở khách sạn này rất ngon, còn có rạp chiếu phim và cả hồ bơi riêng nữa!Thẩm Hiếu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]Nhưng mà, tôi cũng chưa kịp xem tấm nào đã nghiêng đầu thiếp đi mất rồi.