Tác giả:

Tôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...