Tác giả:

Tôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ…

Chương 18

Cóc Ghẻ Thịt Thiên NgaTác giả: ZernTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ… Mấy ngày sau đó Thẩm Hiếu đều lạnh nhạt với tôi. May mắn thay, nhiều năm theo sau Chu Thiến tuy tôi không bắt được trái tim hắn nhưng kỹ thuật dây dưa thì lại thăng cấp rất nhiều. Chỉ là đổi sang dỗ dành nịnh nọt một người khác thôi, không có gì là khó.Hôm nay tôi gọi điện cho Thẩm Hiếu, mời anh ăn cơm trưa, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng: "Hôm nay không có thời gian.""Hay em mang cơm qua, chúng ta cùng nhau ăn?"Anh miễn cưỡng đồng ý.Đến giờ cơm, tôi khiêng bao lớn bao nhỏ đến Phòng luật SHEN. Nơi này nằm trên tầng cao nhất của toà nhà trung tâm thành phố. Tôi đi vào thang máy, hai người đàn ông mặc âu phục liên tục quay đầu nhìn tôi."Em gái này nhìn quen quá, gặp ở đâu rồi thì phải?"Mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ôm cằm xem xét: "Đúng thật!""Là thân chủ muốn thuê luật sư chăng?"Tôi bị một đám đàn ông cao lớn chen đến tận nơi hẻo lánh:...Phát hiện ra tôi cũng đi đến tầng cao nhất, bọn họ càng nhiệt tình, giành xách túi hộ tôi. Sau khi tôi cùng một đám người chen chúc ra đến cửa liền bắt gặp Thẩm Hiếu đứng cách đó không xa, anh mặc áo len xám nhạt phối với quần tây màu đậm, nhã nhặn lịch sự.Lúc nhìn thấy tôi, khóe miệng anh đã nhếch đến gần đến mang tai rồi, nhưng vẫn nói giọng lạnh nhạt: "Em đến rồi à."Hừ, anh trai này, anh không muốn gặp tôi sao lại còn đứng ở cửa chờ tôi làm gì?Không để ý đến mấy người đàn ông mặc âu phục ồn ào xung quanh, Thẩm Hiếu ba bước thành hai nhanh chóng đưa tôi vào phòng, không quên lấy lại mấy cái túi cầm vào."Đây là cái gì?""Thịt nướng." — Tôi bày từng thứ từng thứ nguyên liệu ra, giới thiệu — "Đồ đã được chế biến sẵn rồi..."Đối phương thoáng nhìn qua, ánh mắt ghét bỏ: "Đây là thịt tươi mà?""Đúng vậy, nên em đã mang theo bếp nướng nha."Thẩm Hiếu:...Tôi để bếp nướng lên bàn nhỏ, cắm điện bắt đầu nấu nướng. Lại nhìn sang Thẩm Hiếu: vẫn đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ. Không sao, cứ ghét bỏ đi, rất nhanh sẽ không thể nhịn được nữa đâu.Lật lật đồ ăn một lúc, vài miếng thịt bò mỏng đã hơi hơi co lại, tôi kẹp một miếng rồi hướng phía miệng hắn: "Anh nếm thử xem?"

Mấy ngày sau đó Thẩm Hiếu đều lạnh nhạt với tôi. May mắn thay, nhiều năm theo sau Chu Thiến tuy tôi không bắt được trái tim hắn nhưng kỹ thuật dây dưa thì lại thăng cấp rất nhiều. Chỉ là đổi sang dỗ dành nịnh nọt một người khác thôi, không có gì là khó.

Hôm nay tôi gọi điện cho Thẩm Hiếu, mời anh ăn cơm trưa, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng: "Hôm nay không có thời gian."

"Hay em mang cơm qua, chúng ta cùng nhau ăn?"

Anh miễn cưỡng đồng ý.

Đến giờ cơm, tôi khiêng bao lớn bao nhỏ đến Phòng luật SHEN. Nơi này nằm trên tầng cao nhất của toà nhà trung tâm thành phố. Tôi đi vào thang máy, hai người đàn ông mặc âu phục liên tục quay đầu nhìn tôi.

"Em gái này nhìn quen quá, gặp ở đâu rồi thì phải?"

Mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ôm cằm xem xét: "Đúng thật!"

"Là thân chủ muốn thuê luật sư chăng?"

Tôi bị một đám đàn ông cao lớn chen đến tận nơi hẻo lánh:...

Phát hiện ra tôi cũng đi đến tầng cao nhất, bọn họ càng nhiệt tình, giành xách túi hộ tôi. Sau khi tôi cùng một đám người chen chúc ra đến cửa liền bắt gặp Thẩm Hiếu đứng cách đó không xa, anh mặc áo len xám nhạt phối với quần tây màu đậm, nhã nhặn lịch sự.

Lúc nhìn thấy tôi, khóe miệng anh đã nhếch đến gần đến mang tai rồi, nhưng vẫn nói giọng lạnh nhạt: "Em đến rồi à."

Hừ, anh trai này, anh không muốn gặp tôi sao lại còn đứng ở cửa chờ tôi làm gì?

Không để ý đến mấy người đàn ông mặc âu phục ồn ào xung quanh, Thẩm Hiếu ba bước thành hai nhanh chóng đưa tôi vào phòng, không quên lấy lại mấy cái túi cầm vào.

"Đây là cái gì?"

"Thịt nướng." — Tôi bày từng thứ từng thứ nguyên liệu ra, giới thiệu — "Đồ đã được chế biến sẵn rồi..."

Đối phương thoáng nhìn qua, ánh mắt ghét bỏ: "Đây là thịt tươi mà?"

"Đúng vậy, nên em đã mang theo bếp nướng nha."

Thẩm Hiếu:...

Tôi để bếp nướng lên bàn nhỏ, cắm điện bắt đầu nấu nướng. Lại nhìn sang Thẩm Hiếu: vẫn đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ. Không sao, cứ ghét bỏ đi, rất nhanh sẽ không thể nhịn được nữa đâu.

Lật lật đồ ăn một lúc, vài miếng thịt bò mỏng đã hơi hơi co lại, tôi kẹp một miếng rồi hướng phía miệng hắn: "Anh nếm thử xem?"

Cóc Ghẻ Thịt Thiên NgaTác giả: ZernTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn. Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này… Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai. "Tỉnh rồi à?" Tôi vẫn đang nôn nao. "Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?" "Hả???" Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên… Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường? Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt: "Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!" "Tôi giặt bằng tay." "Vậy thì tốt..." Khoan… Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ… Mấy ngày sau đó Thẩm Hiếu đều lạnh nhạt với tôi. May mắn thay, nhiều năm theo sau Chu Thiến tuy tôi không bắt được trái tim hắn nhưng kỹ thuật dây dưa thì lại thăng cấp rất nhiều. Chỉ là đổi sang dỗ dành nịnh nọt một người khác thôi, không có gì là khó.Hôm nay tôi gọi điện cho Thẩm Hiếu, mời anh ăn cơm trưa, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng: "Hôm nay không có thời gian.""Hay em mang cơm qua, chúng ta cùng nhau ăn?"Anh miễn cưỡng đồng ý.Đến giờ cơm, tôi khiêng bao lớn bao nhỏ đến Phòng luật SHEN. Nơi này nằm trên tầng cao nhất của toà nhà trung tâm thành phố. Tôi đi vào thang máy, hai người đàn ông mặc âu phục liên tục quay đầu nhìn tôi."Em gái này nhìn quen quá, gặp ở đâu rồi thì phải?"Mấy người đàn ông bên cạnh cũng bắt đầu ôm cằm xem xét: "Đúng thật!""Là thân chủ muốn thuê luật sư chăng?"Tôi bị một đám đàn ông cao lớn chen đến tận nơi hẻo lánh:...Phát hiện ra tôi cũng đi đến tầng cao nhất, bọn họ càng nhiệt tình, giành xách túi hộ tôi. Sau khi tôi cùng một đám người chen chúc ra đến cửa liền bắt gặp Thẩm Hiếu đứng cách đó không xa, anh mặc áo len xám nhạt phối với quần tây màu đậm, nhã nhặn lịch sự.Lúc nhìn thấy tôi, khóe miệng anh đã nhếch đến gần đến mang tai rồi, nhưng vẫn nói giọng lạnh nhạt: "Em đến rồi à."Hừ, anh trai này, anh không muốn gặp tôi sao lại còn đứng ở cửa chờ tôi làm gì?Không để ý đến mấy người đàn ông mặc âu phục ồn ào xung quanh, Thẩm Hiếu ba bước thành hai nhanh chóng đưa tôi vào phòng, không quên lấy lại mấy cái túi cầm vào."Đây là cái gì?""Thịt nướng." — Tôi bày từng thứ từng thứ nguyên liệu ra, giới thiệu — "Đồ đã được chế biến sẵn rồi..."Đối phương thoáng nhìn qua, ánh mắt ghét bỏ: "Đây là thịt tươi mà?""Đúng vậy, nên em đã mang theo bếp nướng nha."Thẩm Hiếu:...Tôi để bếp nướng lên bàn nhỏ, cắm điện bắt đầu nấu nướng. Lại nhìn sang Thẩm Hiếu: vẫn đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ. Không sao, cứ ghét bỏ đi, rất nhanh sẽ không thể nhịn được nữa đâu.Lật lật đồ ăn một lúc, vài miếng thịt bò mỏng đã hơi hơi co lại, tôi kẹp một miếng rồi hướng phía miệng hắn: "Anh nếm thử xem?"

Chương 18