Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…
Chương 32: C32: Chuyến Nhờ Xe Về Nhà
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Đó là một buổi chiều bình thường tại trung tâm mua sắm đông đúc, người phụ nữ nọ, hân hoan đẩy chiếc xe đầy hàng của mình ra khỏi cổng sau khi đã kết thúc một buổi hàng chen chúc mệt nhọc. Chậm rãi tiến đến chiếc xe thùng nhỏ của mình, cô mở cốp xe và xếp từng gói hàng vào thùng sau, cuối cùng là cẩn thận khóa lại ......Và đó cũng là lúc cô nhận ra một bà lão đã đứng gần mình tự lúc nào.Bà lão nhẹ nhàng nhờ vả : "Quý cô , cô có thể rộng lòng mà cho già này đi nhờ xe một quãng về nhà được không . Tôi không có một chiếc xe và tôi mệt phải đi bộ cả ngày nay rồi.... ". Động lòng, người phụ nữ đồng ý, mở cửa mời cụ bà lên xe cùng một thái độ niềm nở.Nhưng khi cô đang chuẩn bị mở cửa xe và ngồi vào ghế lái của mình, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện....Có cái gì đó không đúng.....Nên cô giả vờ mở bóp, và nói lớn rằng:" Khỉ thật, con không thấy thẻ tín dụng của mình đâu cả, chắc là lại để quên rồi. Để con đi hỏi nhân viên xem có ai thấy không đã. "Bà lão từ tốn đáp lời :" Vậy thì ta sẽ chờ con vậy......"Người phụ nữ liền bước nhanh khỏi bãi xe. Một lúc sau, cô tìm thấy một nhân viên bảo vệ và kể lại tình huống của mình, thế là cả hai cùng quyết địng quay lại chiếc xe đó. Nhưng cánh cửa phía ghế hành khách đã mở toang.......bà già ấy đã biến mất. Chỉ để lại trên ghế chiếc túi giấy mua hàng mà bà đã mang khi nãy.....Và trong đó bao gồm một chiếc váy, một bộ tóc giả, camera quay phim, vài cuộn băng dính cùng một con dao phay cỡ lớn.
Đó là một buổi chiều bình thường tại trung tâm mua sắm đông đúc, người phụ nữ nọ, hân hoan đẩy chiếc xe đầy hàng của mình ra khỏi cổng sau khi đã kết thúc một buổi hàng chen chúc mệt nhọc. Chậm rãi tiến đến chiếc xe thùng nhỏ của mình, cô mở cốp xe và xếp từng gói hàng vào thùng sau, cuối cùng là cẩn thận khóa lại ......Và đó cũng là lúc cô nhận ra một bà lão đã đứng gần mình tự lúc nào.
Bà lão nhẹ nhàng nhờ vả : "Quý cô , cô có thể rộng lòng mà cho già này đi nhờ xe một quãng về nhà được không . Tôi không có một chiếc xe và tôi mệt phải đi bộ cả ngày nay rồi.... ". Động lòng, người phụ nữ đồng ý, mở cửa mời cụ bà lên xe cùng một thái độ niềm nở.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị mở cửa xe và ngồi vào ghế lái của mình, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện....Có cái gì đó không đúng.....Nên cô giả vờ mở bóp, và nói lớn rằng:
" Khỉ thật, con không thấy thẻ tín dụng của mình đâu cả, chắc là lại để quên rồi. Để con đi hỏi nhân viên xem có ai thấy không đã. "
Bà lão từ tốn đáp lời :
" Vậy thì ta sẽ chờ con vậy......"
Người phụ nữ liền bước nhanh khỏi bãi xe. Một lúc sau, cô tìm thấy một nhân viên bảo vệ và kể lại tình huống của mình, thế là cả hai cùng quyết địng quay lại chiếc xe đó. Nhưng cánh cửa phía ghế hành khách đã mở toang.......bà già ấy đã biến mất. Chỉ để lại trên ghế chiếc túi giấy mua hàng mà bà đã mang khi nãy.....
Và trong đó bao gồm một chiếc váy, một bộ tóc giả, camera quay phim, vài cuộn băng dính cùng một con dao phay cỡ lớn.
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Đó là một buổi chiều bình thường tại trung tâm mua sắm đông đúc, người phụ nữ nọ, hân hoan đẩy chiếc xe đầy hàng của mình ra khỏi cổng sau khi đã kết thúc một buổi hàng chen chúc mệt nhọc. Chậm rãi tiến đến chiếc xe thùng nhỏ của mình, cô mở cốp xe và xếp từng gói hàng vào thùng sau, cuối cùng là cẩn thận khóa lại ......Và đó cũng là lúc cô nhận ra một bà lão đã đứng gần mình tự lúc nào.Bà lão nhẹ nhàng nhờ vả : "Quý cô , cô có thể rộng lòng mà cho già này đi nhờ xe một quãng về nhà được không . Tôi không có một chiếc xe và tôi mệt phải đi bộ cả ngày nay rồi.... ". Động lòng, người phụ nữ đồng ý, mở cửa mời cụ bà lên xe cùng một thái độ niềm nở.Nhưng khi cô đang chuẩn bị mở cửa xe và ngồi vào ghế lái của mình, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện....Có cái gì đó không đúng.....Nên cô giả vờ mở bóp, và nói lớn rằng:" Khỉ thật, con không thấy thẻ tín dụng của mình đâu cả, chắc là lại để quên rồi. Để con đi hỏi nhân viên xem có ai thấy không đã. "Bà lão từ tốn đáp lời :" Vậy thì ta sẽ chờ con vậy......"Người phụ nữ liền bước nhanh khỏi bãi xe. Một lúc sau, cô tìm thấy một nhân viên bảo vệ và kể lại tình huống của mình, thế là cả hai cùng quyết địng quay lại chiếc xe đó. Nhưng cánh cửa phía ghế hành khách đã mở toang.......bà già ấy đã biến mất. Chỉ để lại trên ghế chiếc túi giấy mua hàng mà bà đã mang khi nãy.....Và trong đó bao gồm một chiếc váy, một bộ tóc giả, camera quay phim, vài cuộn băng dính cùng một con dao phay cỡ lớn.