Câu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!…
Chương 46: C46: Con Thỏ
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt... hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại... Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã... so với bộ lông đen của nó.Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc..."Bịch"... một vài giây trôi qua... một tiếng "Bịch" nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra...Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.
Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt... hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.
Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.
Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại... Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã... so với bộ lông đen của nó.
Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc...
"Bịch"
... một vài giây trôi qua... một tiếng "Bịch" nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra...
Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.
Truyện Kinh Dị NgắnTác giả: R.S.DaringTruyện Linh DịCâu chuyện sau đây là một trải nghiệm lạnh gáy có thật của tác giả~ Hồi đó, mẹ còn hay nằm ngủ cạnh tôi và em, đợi hay đứa ngủ say rồi mẹ mới đi về phòng. Hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mà ngủ không được, liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm 11h. Mẹ chắc thấy tôi và em đã yên giấc, liền ngồi dậy đi về phòng. Chính mắt tôi đã thấy mẹ đi về, rõ ràng là vậy. 30 phút trôi qua, tôi vẫn chưa ngủ. Cả người tôi quay về phía bên trái, mắt tôi nhìn về cái thùng đồ chơi chứa mấy con búp bê của hai chị em. Bỗng nhiên, cái nệm đằng sau tôi từ từ lún xuống, giống như là có ai đó đang từ từ ngả lưng lên giường vậy. Cái sự lún đó kéo dài từ dưới lên trên, cái giường lún xuống đến đâu, là cột sống tôi lạnh đến đấy. Tôi sợ lắm, vì đó không thể là mẹ tôi vì mẹ đã về phòng từ 30 phút trước rồi! Cũng chẳng phải là đứa em vì tốc độ lăn của nó không thể chậm đến mức này được!!! VẬY ĐÓ LÀ AI??? Tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Cơ thể tôi thúc giục chính mình để quay ra đằng sau xem đó là ai nhưng tôi quá sợ hãi!… Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt... hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại... Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã... so với bộ lông đen của nó.Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc..."Bịch"... một vài giây trôi qua... một tiếng "Bịch" nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra...Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.