Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 4: Chương 4
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hạnh cười ngất :- Ăn gì mê mết, đến cả ớt mà không thấy, trách ai đâyTrả tiền xong, Thanh Thảo đứng lên hổng hiểu mắc mớ gì cô lại nhìn sang bàn ấỵ Người lạ đưa tay lên mũi làm dấu hiệu chọc quê cộ Thanh Thảo tức anh ách, đây là quán xá chứ nếu ở ngoài thì không yên đâụTự dưng tiền nhỏ Hạnh đang cầm bỗng rớt xuống. Thấy có cơ hội Thanh Thảo bèn nói:- Ddễ ta lượm chọCô cúi xuống nhặt tiền, sẵn đôi guốc gỗ cô giẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hét to :- Ui da !Cả quán ăn xôn xao, ai cũng nhìn hắn tò mò làm hắn quê một cục. Thanh Thảo đứng lên thản nhiên bước ra khỏi quán. Mỹ Hạnh khều vai Thảo :- Ê, hồi nãy làm gì anh chàng đó la lớn dữ vậy ?Thanh Thảo hả hê :- Chac( là bị kiến cắn.- Cắn lúc nào hỗng cắn lại nhè lúc mi lượm tiền. Ta sợ hắn kiếm chuyện với mi ghệ- Hắn mà dám kiếm chuyện với tạ Còn Khuya !- Mi chủ quan quá.Thanh Thảo cười hít hít rồi đi nhanh vào lớp. Một phen hú vía, nếu tình trạng này cứ xãy ra hoài e mình giảm cânBuổi chiều, Thanh Thảo xách quyển tập phay phủi đến nhà Ha.nh. Lớp cô bé hôm nay có giờ học thêm nên cô đến rủ nhỏ Hạnh cùng đị- Hạnh ơi, Hạnh à!Kêu hai ba tiếng vẫn không có nhõ Hạnh lên tiếng, Thảo hét ầm ĩ :- Hạnh ơi, Hạnh ới....ời !Nhà kế bên có mot^. người bước ra nhìn nhớn nhác :- Ai mà kêu réo om sòm vậy cà.Thảo bụm miệng ngồi thụp xuống, đợi ngươi ta vào nhà cô lại kêu to :- Hạnh ơi, quỹ sứ ơi !- Cô bé tìm ai vậy ?Thảo mãi la to nên không hay ai đó đến gần bên mình. Cô cúi thấp đầu :- Em tìm nhỏ Ha.nh.- Ddễ tôi gọi dùm chọThảo không dám nhìn lên cũng không dám la to nữạ Cô chĩ thấy hình như người đó đi vào nhà bên ca.nh.Mỹ Hạnh chạy ra :- Thanh Thảo, đến lâu chưa ?Thảo ngữa mắt, lắc đầu :- Trời ơi, viêm họng rồịHạnh cười khúc khích lôi tay Thảo vào nhà :- Ddừng giận, vào nhà chút đị- Mi làm gì vậy ?- Xuống đây rồi biết.Hạnh kéo Thảo xuống bếp, chỉ vào cái nồi còn bóc khóị- Cocktail đó.Hạnh nhanh nhẹn lấy ly làm hai ly cocktail thơm ngon, hấp dẫn ghệ Thảo quên ngay chuyện Hạnh đễ ình kêu khàn cổ, khen lấy khen để :- Chà, ngon quá !Hạnh ngồi cạnh Thảo :- Còn giận mình không ?- Xì, hơi đâu mà giận người dưng.Như chợt nhớ đều gì, Hạnh đứng lên làm thêm một ly nữạ Thảo ngạc nhiên :- Mi chưa ăn hết còn làm thêm chi vậy ?
Hạnh cười ngất :
- Ăn gì mê mết, đến cả ớt mà không thấy, trách ai đây
Trả tiền xong, Thanh Thảo đứng lên hổng hiểu mắc mớ gì cô lại nhìn sang bàn ấỵ Người lạ đưa tay lên mũi làm dấu hiệu chọc quê cộ Thanh Thảo tức anh ách, đây là quán xá chứ nếu ở ngoài thì không yên đâụ
Tự dưng tiền nhỏ Hạnh đang cầm bỗng rớt xuống. Thấy có cơ hội Thanh Thảo bèn nói:
- Ddễ ta lượm chọ
Cô cúi xuống nhặt tiền, sẵn đôi guốc gỗ cô giẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hét to :
- Ui da !
Cả quán ăn xôn xao, ai cũng nhìn hắn tò mò làm hắn quê một cục. Thanh Thảo đứng lên thản nhiên bước ra khỏi quán. Mỹ Hạnh khều vai Thảo :
- Ê, hồi nãy làm gì anh chàng đó la lớn dữ vậy ?
Thanh Thảo hả hê :
- Chac( là bị kiến cắn.
- Cắn lúc nào hỗng cắn lại nhè lúc mi lượm tiền. Ta sợ hắn kiếm chuyện với mi ghệ
- Hắn mà dám kiếm chuyện với tạ Còn Khuya !
- Mi chủ quan quá.
Thanh Thảo cười hít hít rồi đi nhanh vào lớp. Một phen hú vía, nếu tình trạng này cứ xãy ra hoài e mình giảm cân
Buổi chiều, Thanh Thảo xách quyển tập phay phủi đến nhà Ha.nh. Lớp cô bé hôm nay có giờ học thêm nên cô đến rủ nhỏ Hạnh cùng đị
- Hạnh ơi, Hạnh à!
Kêu hai ba tiếng vẫn không có nhõ Hạnh lên tiếng, Thảo hét ầm ĩ :
- Hạnh ơi, Hạnh ới....ời !
Nhà kế bên có mot^. người bước ra nhìn nhớn nhác :
- Ai mà kêu réo om sòm vậy cà.
Thảo bụm miệng ngồi thụp xuống, đợi ngươi ta vào nhà cô lại kêu to :
- Hạnh ơi, quỹ sứ ơi !
- Cô bé tìm ai vậy ?
Thảo mãi la to nên không hay ai đó đến gần bên mình. Cô cúi thấp đầu :
- Em tìm nhỏ Ha.nh.
- Ddễ tôi gọi dùm chọ
Thảo không dám nhìn lên cũng không dám la to nữạ Cô chĩ thấy hình như người đó đi vào nhà bên ca.nh.
Mỹ Hạnh chạy ra :
- Thanh Thảo, đến lâu chưa ?
Thảo ngữa mắt, lắc đầu :
- Trời ơi, viêm họng rồị
Hạnh cười khúc khích lôi tay Thảo vào nhà :
- Ddừng giận, vào nhà chút đị
- Mi làm gì vậy ?
- Xuống đây rồi biết.
Hạnh kéo Thảo xuống bếp, chỉ vào cái nồi còn bóc khóị
- Cocktail đó.
Hạnh nhanh nhẹn lấy ly làm hai ly cocktail thơm ngon, hấp dẫn ghệ Thảo quên ngay chuyện Hạnh đễ ình kêu khàn cổ, khen lấy khen để :
- Chà, ngon quá !
Hạnh ngồi cạnh Thảo :
- Còn giận mình không ?
- Xì, hơi đâu mà giận người dưng.
Như chợt nhớ đều gì, Hạnh đứng lên làm thêm một ly nữạ Thảo ngạc nhiên :
- Mi chưa ăn hết còn làm thêm chi vậy ?
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hạnh cười ngất :- Ăn gì mê mết, đến cả ớt mà không thấy, trách ai đâyTrả tiền xong, Thanh Thảo đứng lên hổng hiểu mắc mớ gì cô lại nhìn sang bàn ấỵ Người lạ đưa tay lên mũi làm dấu hiệu chọc quê cộ Thanh Thảo tức anh ách, đây là quán xá chứ nếu ở ngoài thì không yên đâụTự dưng tiền nhỏ Hạnh đang cầm bỗng rớt xuống. Thấy có cơ hội Thanh Thảo bèn nói:- Ddễ ta lượm chọCô cúi xuống nhặt tiền, sẵn đôi guốc gỗ cô giẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hét to :- Ui da !Cả quán ăn xôn xao, ai cũng nhìn hắn tò mò làm hắn quê một cục. Thanh Thảo đứng lên thản nhiên bước ra khỏi quán. Mỹ Hạnh khều vai Thảo :- Ê, hồi nãy làm gì anh chàng đó la lớn dữ vậy ?Thanh Thảo hả hê :- Chac( là bị kiến cắn.- Cắn lúc nào hỗng cắn lại nhè lúc mi lượm tiền. Ta sợ hắn kiếm chuyện với mi ghệ- Hắn mà dám kiếm chuyện với tạ Còn Khuya !- Mi chủ quan quá.Thanh Thảo cười hít hít rồi đi nhanh vào lớp. Một phen hú vía, nếu tình trạng này cứ xãy ra hoài e mình giảm cânBuổi chiều, Thanh Thảo xách quyển tập phay phủi đến nhà Ha.nh. Lớp cô bé hôm nay có giờ học thêm nên cô đến rủ nhỏ Hạnh cùng đị- Hạnh ơi, Hạnh à!Kêu hai ba tiếng vẫn không có nhõ Hạnh lên tiếng, Thảo hét ầm ĩ :- Hạnh ơi, Hạnh ới....ời !Nhà kế bên có mot^. người bước ra nhìn nhớn nhác :- Ai mà kêu réo om sòm vậy cà.Thảo bụm miệng ngồi thụp xuống, đợi ngươi ta vào nhà cô lại kêu to :- Hạnh ơi, quỹ sứ ơi !- Cô bé tìm ai vậy ?Thảo mãi la to nên không hay ai đó đến gần bên mình. Cô cúi thấp đầu :- Em tìm nhỏ Ha.nh.- Ddễ tôi gọi dùm chọThảo không dám nhìn lên cũng không dám la to nữạ Cô chĩ thấy hình như người đó đi vào nhà bên ca.nh.Mỹ Hạnh chạy ra :- Thanh Thảo, đến lâu chưa ?Thảo ngữa mắt, lắc đầu :- Trời ơi, viêm họng rồịHạnh cười khúc khích lôi tay Thảo vào nhà :- Ddừng giận, vào nhà chút đị- Mi làm gì vậy ?- Xuống đây rồi biết.Hạnh kéo Thảo xuống bếp, chỉ vào cái nồi còn bóc khóị- Cocktail đó.Hạnh nhanh nhẹn lấy ly làm hai ly cocktail thơm ngon, hấp dẫn ghệ Thảo quên ngay chuyện Hạnh đễ ình kêu khàn cổ, khen lấy khen để :- Chà, ngon quá !Hạnh ngồi cạnh Thảo :- Còn giận mình không ?- Xì, hơi đâu mà giận người dưng.Như chợt nhớ đều gì, Hạnh đứng lên làm thêm một ly nữạ Thảo ngạc nhiên :- Mi chưa ăn hết còn làm thêm chi vậy ?