Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 5: Chương 5
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hạnh cười :- Làm cho anh Minh.Thảo đứng lên :- Anh Minh nào vậy ?- Thì người mi gặp ngoài cửa đó nếu không nhờ anh ta, có lẽ mi còn khổ sỡ dài dàiThảo lườm bạn :- Ta có biết anh ta mặt tròn mặt méo đâu, mi khéo nóịHạnh cười :- Chưa biết càng hay đễ ta kêu ãnh qua đây i biết mặt luôn nhạ- Ê, không cần đâụ- Mi không cần nhưng ta cầnVậy là Hạnh biến nhanh, một lát sau Thảo đã nghe nhõ nói chuyện tíu tít, cô vội quay người đị- Anh Minh, nhỏ Thanh Thảo, bạn em đó.Thảo miễn cưỡng quay lại cười xã giao không ngờ Minh kêu lên :- Thì ra là cô bé.Nghe anh ta kêu lên thẳng thốt, Thảo quay lạị Bốn mắt giao nhau, Thảobối rô"i :- Là anh à ?Hạnh ngơ ngác :- Hai người quen nhau rồi hả ?Thảo lúng túng :- Ddâu có, mới gặp hồi nãy mà.- Anh Minh, có đúng vậy không ?Minh cười :- Hình như là vậỵHạnh kêu lên :- Cái gì mà hình nhựMinh đáp:- Bạn em giống cô gái anh gặp lần đó.Hạnh reo lên :- Bà chằn anh gặp bữa trời mưa đó hả ?Minh gật đầu, anh lén nhìn Thảo, anh thấy rõ nét sượng sùng trên khuôn mặt cô bé.Hạnh nói tiếp :- Anh Minh ơi, bà chằn đó so với nhỏ Thảo chắc cũng không hơn không kém đâụThảo lườm bạn :- Không ngờ mi có lối giới thiệu bạn bè độc đáo như vậỵHạnh cười :- Thôi đừng vờ nữa, thà cho anh Minh biết sớm còn hơn sau này lộra anh ấy sẽ bão tao là người nói dốịMinh cười :- Tinh ngịch là tính vui nhộn của tuổi trẻ, anh thích như vậỵHạnh lắc đầu :- Anh sẽ phãi hối hận vì sỡ thích đó. Cấm anh sao này tìm em thanphiền đó.- Theo anh nhận xét, Thảo rất hiền.Thảo hất ặt :- Anh không nên nhận xét bề ngoàị Hiền hay không Thảo nghĩ anhhiễu rõ hơn ai hết mà.Mỹ Hạnh reo lên :- A, bộ anh Minh biết coi tướng hã anh Minh, xem tướng em xem có
Hạnh cười :
- Làm cho anh Minh.
Thảo đứng lên :
- Anh Minh nào vậy ?
- Thì người mi gặp ngoài cửa đó nếu không nhờ anh ta, có lẽ mi còn khổ sỡ dài dài
Thảo lườm bạn :
- Ta có biết anh ta mặt tròn mặt méo đâu, mi khéo nóị
Hạnh cười :
- Chưa biết càng hay đễ ta kêu ãnh qua đây i biết mặt luôn nhạ
- Ê, không cần đâụ
- Mi không cần nhưng ta cần
Vậy là Hạnh biến nhanh, một lát sau Thảo đã nghe nhõ nói chuyện tíu tít, cô vội quay người đị
- Anh Minh, nhỏ Thanh Thảo, bạn em đó.
Thảo miễn cưỡng quay lại cười xã giao không ngờ Minh kêu lên :
- Thì ra là cô bé.
Nghe anh ta kêu lên thẳng thốt, Thảo quay lạị Bốn mắt giao nhau, Thảo
bối rô"i :
- Là anh à ?
Hạnh ngơ ngác :
- Hai người quen nhau rồi hả ?
Thảo lúng túng :
- Ddâu có, mới gặp hồi nãy mà.
- Anh Minh, có đúng vậy không ?
Minh cười :
- Hình như là vậỵ
Hạnh kêu lên :
- Cái gì mà hình nhự
Minh đáp:
- Bạn em giống cô gái anh gặp lần đó.
Hạnh reo lên :
- Bà chằn anh gặp bữa trời mưa đó hả ?
Minh gật đầu, anh lén nhìn Thảo, anh thấy rõ nét sượng sùng trên khuôn mặt cô bé.
Hạnh nói tiếp :
- Anh Minh ơi, bà chằn đó so với nhỏ Thảo chắc cũng không hơn không kém đâụ
Thảo lườm bạn :
- Không ngờ mi có lối giới thiệu bạn bè độc đáo như vậỵ
Hạnh cười :
- Thôi đừng vờ nữa, thà cho anh Minh biết sớm còn hơn sau này lộ
ra anh ấy sẽ bão tao là người nói dốị
Minh cười :
- Tinh ngịch là tính vui nhộn của tuổi trẻ, anh thích như vậỵ
Hạnh lắc đầu :
- Anh sẽ phãi hối hận vì sỡ thích đó. Cấm anh sao này tìm em than
phiền đó.
- Theo anh nhận xét, Thảo rất hiền.
Thảo hất ặt :
- Anh không nên nhận xét bề ngoàị Hiền hay không Thảo nghĩ anh
hiễu rõ hơn ai hết mà.
Mỹ Hạnh reo lên :
- A, bộ anh Minh biết coi tướng hã anh Minh, xem tướng em xem có
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hạnh cười :- Làm cho anh Minh.Thảo đứng lên :- Anh Minh nào vậy ?- Thì người mi gặp ngoài cửa đó nếu không nhờ anh ta, có lẽ mi còn khổ sỡ dài dàiThảo lườm bạn :- Ta có biết anh ta mặt tròn mặt méo đâu, mi khéo nóịHạnh cười :- Chưa biết càng hay đễ ta kêu ãnh qua đây i biết mặt luôn nhạ- Ê, không cần đâụ- Mi không cần nhưng ta cầnVậy là Hạnh biến nhanh, một lát sau Thảo đã nghe nhõ nói chuyện tíu tít, cô vội quay người đị- Anh Minh, nhỏ Thanh Thảo, bạn em đó.Thảo miễn cưỡng quay lại cười xã giao không ngờ Minh kêu lên :- Thì ra là cô bé.Nghe anh ta kêu lên thẳng thốt, Thảo quay lạị Bốn mắt giao nhau, Thảobối rô"i :- Là anh à ?Hạnh ngơ ngác :- Hai người quen nhau rồi hả ?Thảo lúng túng :- Ddâu có, mới gặp hồi nãy mà.- Anh Minh, có đúng vậy không ?Minh cười :- Hình như là vậỵHạnh kêu lên :- Cái gì mà hình nhựMinh đáp:- Bạn em giống cô gái anh gặp lần đó.Hạnh reo lên :- Bà chằn anh gặp bữa trời mưa đó hả ?Minh gật đầu, anh lén nhìn Thảo, anh thấy rõ nét sượng sùng trên khuôn mặt cô bé.Hạnh nói tiếp :- Anh Minh ơi, bà chằn đó so với nhỏ Thảo chắc cũng không hơn không kém đâụThảo lườm bạn :- Không ngờ mi có lối giới thiệu bạn bè độc đáo như vậỵHạnh cười :- Thôi đừng vờ nữa, thà cho anh Minh biết sớm còn hơn sau này lộra anh ấy sẽ bão tao là người nói dốịMinh cười :- Tinh ngịch là tính vui nhộn của tuổi trẻ, anh thích như vậỵHạnh lắc đầu :- Anh sẽ phãi hối hận vì sỡ thích đó. Cấm anh sao này tìm em thanphiền đó.- Theo anh nhận xét, Thảo rất hiền.Thảo hất ặt :- Anh không nên nhận xét bề ngoàị Hiền hay không Thảo nghĩ anhhiễu rõ hơn ai hết mà.Mỹ Hạnh reo lên :- A, bộ anh Minh biết coi tướng hã anh Minh, xem tướng em xem có