Tác giả:

Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…

Chương 7: Chương 7

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hai cô sánh vai bước đi bỏ lại Minh đang lắc đầu nhè nhẹ Thao hỏi Hạnh :- Anh Minh coi bộ hiền hả Hạnh ?- Với ai thì Hạnh không rõ, nhưng với Hạnh, anh ấy tốt lắm. Lúc nàocũng nuông chiềụ- Anh ấy hõng có em gái hả ?- Có.- có sao còn cưng chiều mi chứ ?- Vì em anh ấy chết rồịThảo sững sờ :- Chết rồi ?- Ừm, chết vì bệnh đó. vì vậy anh ấy rất thích có em gái dù là em nuoi^.Thảo trầm ngâm nghĩ ngợi, cô nghĩ có lẽ mình không nên chọc tức anh ta, người có tâm sự không mấy vui vẽ.Cả lơp đã tập trung nhưng thiếu Hạnh và Thảo bỗng thấy hai côTuyết Nhung đã nói :- Tưỡng đâu hai bạn cúp cua rồi chứ.Thảo kề mặt mình sát mặt Tuyết Nhung :- Hình như mắt bạn tăng độ rồi, nhìn kỹ xem tụi này đâu phãilà ngưoi thích "Cúp Cua" đâụHạnh kéo Thảo ra :- Thảo, bõ địThảo lắc dầu :- Ỹ làm lớp trưởng rồi lên mặt hả ?Tuyết Nhung lắm lét :- Mình chỉ đùa thôi mà.Thảo định quay lại nhưng Hạnh đã lên tiếng :- Thảo cũng chỉ đùa thôi, Nhung đừng giận bạn nhé.- Ừm !Hạnh kéo Thảo về một phía :- Làm gì nỗi cáu dữ vậy ?- Ddi mệt, vô nghe nói một câu phát dị ứng.- Chĩ tại mi có thành kiến với nhỏ ấy thôị- Cái mặt lúc nào cũng câng câng, đeo kính xệ xuống như nhà trí thư hon^g bằng.Hạnh phì cười :- Nói xàm không hà, mắt kém phải đeo kính chứ.- Theo ta chỉ tại nhỏ vờ làm ra dáng thôị- Vậy mi cũng mua một cái đeo đi, nói hoàịThảo không nói nữa cả lớp bắt đầu vào học.** *Học bài xong, Thảo ngồi bưng cằm nhìn ra ngoàị Giàn hoa nhỏ với chùm bông hồng li ti thật dễ thương leo kín vàọ Thảo cố tìm trong đám lá xanh mướt đó đôi mắt của Minh. Từ hôm gặp Minh ở nhà Hạnh, lại nghe Hạnh kể về anh tự dưng Thảo thấy nhớ vu vợ- Thảo ơi !- Dạ !Hiếu cười :- Chà, em gái anh tự dưng lễ phép đột xuất à nha !- Tại anh kêu lớn quá làm em giật mình.Hiếu chỉ ngón tay vào màng tang ra chiều suy nghĩ :- Thường thường con người ta hay giật mình lúc nào vậy cà ?- Anh định đoán non, đoán già gì đây ?

Hai cô sánh vai bước đi bỏ lại Minh đang lắc đầu nhè nhẹ Thao hỏi Hạnh :

- Anh Minh coi bộ hiền hả Hạnh ?

- Với ai thì Hạnh không rõ, nhưng với Hạnh, anh ấy tốt lắm. Lúc nào

cũng nuông chiềụ

- Anh ấy hõng có em gái hả ?

- Có.

- có sao còn cưng chiều mi chứ ?

- Vì em anh ấy chết rồị

Thảo sững sờ :

- Chết rồi ?

- Ừm, chết vì bệnh đó. vì vậy anh ấy rất thích có em gái dù là em nuoi^.

Thảo trầm ngâm nghĩ ngợi, cô nghĩ có lẽ mình không nên chọc tức anh ta, người có tâm sự không mấy vui vẽ.

Cả lơp đã tập trung nhưng thiếu Hạnh và Thảo bỗng thấy hai cô

Tuyết Nhung đã nói :

- Tưỡng đâu hai bạn cúp cua rồi chứ.

Thảo kề mặt mình sát mặt Tuyết Nhung :

- Hình như mắt bạn tăng độ rồi, nhìn kỹ xem tụi này đâu phãi

là ngưoi thích "Cúp Cua" đâụ

Hạnh kéo Thảo ra :

- Thảo, bõ đị

Thảo lắc dầu :

- Ỹ làm lớp trưởng rồi lên mặt hả ?

Tuyết Nhung lắm lét :

- Mình chỉ đùa thôi mà.

Thảo định quay lại nhưng Hạnh đã lên tiếng :

- Thảo cũng chỉ đùa thôi, Nhung đừng giận bạn nhé.

- Ừm !

Hạnh kéo Thảo về một phía :

- Làm gì nỗi cáu dữ vậy ?

- Ddi mệt, vô nghe nói một câu phát dị ứng.

- Chĩ tại mi có thành kiến với nhỏ ấy thôị

- Cái mặt lúc nào cũng câng câng, đeo kính xệ xuống như nhà trí t

hư hon^g bằng.

Hạnh phì cười :

- Nói xàm không hà, mắt kém phải đeo kính chứ.

- Theo ta chỉ tại nhỏ vờ làm ra dáng thôị

- Vậy mi cũng mua một cái đeo đi, nói hoàị

Thảo không nói nữa cả lớp bắt đầu vào học.

*

* *

Học bài xong, Thảo ngồi bưng cằm nhìn ra ngoàị Giàn hoa nhỏ với chùm bông hồng li ti thật dễ thương leo kín vàọ Thảo cố tìm trong đám lá xanh mướt đó đôi mắt của Minh. Từ hôm gặp Minh ở nhà Hạnh, lại nghe Hạnh kể về anh tự dưng Thảo thấy nhớ vu vợ

- Thảo ơi !

- Dạ !

Hiếu cười :

- Chà, em gái anh tự dưng lễ phép đột xuất à nha !

- Tại anh kêu lớn quá làm em giật mình.

Hiếu chỉ ngón tay vào màng tang ra chiều suy nghĩ :

- Thường thường con người ta hay giật mình lúc nào vậy cà ?

- Anh định đoán non, đoán già gì đây ?

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… Hai cô sánh vai bước đi bỏ lại Minh đang lắc đầu nhè nhẹ Thao hỏi Hạnh :- Anh Minh coi bộ hiền hả Hạnh ?- Với ai thì Hạnh không rõ, nhưng với Hạnh, anh ấy tốt lắm. Lúc nàocũng nuông chiềụ- Anh ấy hõng có em gái hả ?- Có.- có sao còn cưng chiều mi chứ ?- Vì em anh ấy chết rồịThảo sững sờ :- Chết rồi ?- Ừm, chết vì bệnh đó. vì vậy anh ấy rất thích có em gái dù là em nuoi^.Thảo trầm ngâm nghĩ ngợi, cô nghĩ có lẽ mình không nên chọc tức anh ta, người có tâm sự không mấy vui vẽ.Cả lơp đã tập trung nhưng thiếu Hạnh và Thảo bỗng thấy hai côTuyết Nhung đã nói :- Tưỡng đâu hai bạn cúp cua rồi chứ.Thảo kề mặt mình sát mặt Tuyết Nhung :- Hình như mắt bạn tăng độ rồi, nhìn kỹ xem tụi này đâu phãilà ngưoi thích "Cúp Cua" đâụHạnh kéo Thảo ra :- Thảo, bõ địThảo lắc dầu :- Ỹ làm lớp trưởng rồi lên mặt hả ?Tuyết Nhung lắm lét :- Mình chỉ đùa thôi mà.Thảo định quay lại nhưng Hạnh đã lên tiếng :- Thảo cũng chỉ đùa thôi, Nhung đừng giận bạn nhé.- Ừm !Hạnh kéo Thảo về một phía :- Làm gì nỗi cáu dữ vậy ?- Ddi mệt, vô nghe nói một câu phát dị ứng.- Chĩ tại mi có thành kiến với nhỏ ấy thôị- Cái mặt lúc nào cũng câng câng, đeo kính xệ xuống như nhà trí thư hon^g bằng.Hạnh phì cười :- Nói xàm không hà, mắt kém phải đeo kính chứ.- Theo ta chỉ tại nhỏ vờ làm ra dáng thôị- Vậy mi cũng mua một cái đeo đi, nói hoàịThảo không nói nữa cả lớp bắt đầu vào học.** *Học bài xong, Thảo ngồi bưng cằm nhìn ra ngoàị Giàn hoa nhỏ với chùm bông hồng li ti thật dễ thương leo kín vàọ Thảo cố tìm trong đám lá xanh mướt đó đôi mắt của Minh. Từ hôm gặp Minh ở nhà Hạnh, lại nghe Hạnh kể về anh tự dưng Thảo thấy nhớ vu vợ- Thảo ơi !- Dạ !Hiếu cười :- Chà, em gái anh tự dưng lễ phép đột xuất à nha !- Tại anh kêu lớn quá làm em giật mình.Hiếu chỉ ngón tay vào màng tang ra chiều suy nghĩ :- Thường thường con người ta hay giật mình lúc nào vậy cà ?- Anh định đoán non, đoán già gì đây ?

Chương 7: Chương 7