Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 6: Chương 6
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… hiền không vậỷMinh liếc nhìn Thảo trách móc, Thảo tủm tỉm cười :- Tướng em khỏi xem cũng biết bị hãm tài rồịHạnh giãy nãy :- Anh nói gì kỳ vậy ?- Em bị bạn bè ém tài đó.Hạnh chợt nhìn Thảo :- Chẳng lẽ nhỏ Thảo là khắc tinh của em sao ?Thanh Thảo la lên :- Nè, đừng tin, bói ra ma đó mà.Trả đũa Thảo xong, Minh cười :- Nhưng không sao, dù gì người này cũng tốt.Thảo muốn sớm chấm dứt câu chuyện, cô nhắc khéo :- Mình còn phải đến lớp nữa, đi nhanh đi Ha.nh.Hạnh luống cuồng :- Ừ, chờ ta lấy tập cái đã.Thảo liếc Minh :- Không ngờ anh có tâm địa xấu xa như vậỵ Ddịnh tìm cách chia rẽbạn bè người ta à ?Minh thãn nhiên :- Vậy anh có là nhà tướng số đâu mà bé gài anh vô thế cụt.- Ai biễu anh nói Thao hiền.- Người ta nói tốt cho còn không cám ơn mà còn bắt lỗị- Thảo không muốn anh nói một đàng nhưng lại nghĩ một nẽọ- Nhưng theo anh nhận định, Thảo hiền thật mà- Vậy bà chằn nào anh kể cho nhỏ Hạnh nghe ?Minh nhúng vai :- Bà chằn đó, anh quên từ lâu rồị- Ddúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léọ- Cô bé có ngoại lệ không ?Thảo bĩu môi :- Xí, không thèm nói chuyện với anh nữa, cái gì nói cũng trôịMỹ Hạnh trỡ lại :- Mình đi thôi Thảọ- Ừm !Hai cô bé đi ra cữa, Hạnh đưa chìa khóa cho Minh :- Anh Minh, anh giữ giùm em chìa khóa, nếu mẹ em có về nhớ đưalại giùm.Minh chưa kịp phản ứng, Thảo đã nói :- Sao bồ dễ tin người quá vậy ?- Anh Minh là hàng xóm lâu năm, mình rành anh ấy lắm, vả lại nhàmình đâu có gì sợ mất.- Có chứ !- Mi thấy có gì giá trị đâu ?Thảo liếc mắt nhìn Minh. Minh như chờ đợi :- Anh Minh, nhà nhỏ Hạnh hình như còn ba cái ly chưa rữạMinh cười :- Yên tâm đi hai cô bé, anh sẽ thanh toán nhanh thôi mà.Hạnh cười :- Em cám ơn anh nha !
hiền không vậỷ
Minh liếc nhìn Thảo trách móc, Thảo tủm tỉm cười :
- Tướng em khỏi xem cũng biết bị hãm tài rồị
Hạnh giãy nãy :
- Anh nói gì kỳ vậy ?
- Em bị bạn bè ém tài đó.
Hạnh chợt nhìn Thảo :
- Chẳng lẽ nhỏ Thảo là khắc tinh của em sao ?
Thanh Thảo la lên :
- Nè, đừng tin, bói ra ma đó mà.
Trả đũa Thảo xong, Minh cười :
- Nhưng không sao, dù gì người này cũng tốt.
Thảo muốn sớm chấm dứt câu chuyện, cô nhắc khéo :
- Mình còn phải đến lớp nữa, đi nhanh đi Ha.nh.
Hạnh luống cuồng :
- Ừ, chờ ta lấy tập cái đã.
Thảo liếc Minh :
- Không ngờ anh có tâm địa xấu xa như vậỵ Ddịnh tìm cách chia rẽ
bạn bè người ta à ?
Minh thãn nhiên :
- Vậy anh có là nhà tướng số đâu mà bé gài anh vô thế cụt.
- Ai biễu anh nói Thao hiền.
- Người ta nói tốt cho còn không cám ơn mà còn bắt lỗị
- Thảo không muốn anh nói một đàng nhưng lại nghĩ một nẽọ
- Nhưng theo anh nhận định, Thảo hiền thật mà
- Vậy bà chằn nào anh kể cho nhỏ Hạnh nghe ?
Minh nhúng vai :
- Bà chằn đó, anh quên từ lâu rồị
- Ddúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léọ
- Cô bé có ngoại lệ không ?
Thảo bĩu môi :
- Xí, không thèm nói chuyện với anh nữa, cái gì nói cũng trôị
Mỹ Hạnh trỡ lại :
- Mình đi thôi Thảọ
- Ừm !
Hai cô bé đi ra cữa, Hạnh đưa chìa khóa cho Minh :
- Anh Minh, anh giữ giùm em chìa khóa, nếu mẹ em có về nhớ đưa
lại giùm.
Minh chưa kịp phản ứng, Thảo đã nói :
- Sao bồ dễ tin người quá vậy ?
- Anh Minh là hàng xóm lâu năm, mình rành anh ấy lắm, vả lại nhà
mình đâu có gì sợ mất.
- Có chứ !
- Mi thấy có gì giá trị đâu ?
Thảo liếc mắt nhìn Minh. Minh như chờ đợi :
- Anh Minh, nhà nhỏ Hạnh hình như còn ba cái ly chưa rữạ
Minh cười :
- Yên tâm đi hai cô bé, anh sẽ thanh toán nhanh thôi mà.
Hạnh cười :
- Em cám ơn anh nha !
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… hiền không vậỷMinh liếc nhìn Thảo trách móc, Thảo tủm tỉm cười :- Tướng em khỏi xem cũng biết bị hãm tài rồịHạnh giãy nãy :- Anh nói gì kỳ vậy ?- Em bị bạn bè ém tài đó.Hạnh chợt nhìn Thảo :- Chẳng lẽ nhỏ Thảo là khắc tinh của em sao ?Thanh Thảo la lên :- Nè, đừng tin, bói ra ma đó mà.Trả đũa Thảo xong, Minh cười :- Nhưng không sao, dù gì người này cũng tốt.Thảo muốn sớm chấm dứt câu chuyện, cô nhắc khéo :- Mình còn phải đến lớp nữa, đi nhanh đi Ha.nh.Hạnh luống cuồng :- Ừ, chờ ta lấy tập cái đã.Thảo liếc Minh :- Không ngờ anh có tâm địa xấu xa như vậỵ Ddịnh tìm cách chia rẽbạn bè người ta à ?Minh thãn nhiên :- Vậy anh có là nhà tướng số đâu mà bé gài anh vô thế cụt.- Ai biễu anh nói Thao hiền.- Người ta nói tốt cho còn không cám ơn mà còn bắt lỗị- Thảo không muốn anh nói một đàng nhưng lại nghĩ một nẽọ- Nhưng theo anh nhận định, Thảo hiền thật mà- Vậy bà chằn nào anh kể cho nhỏ Hạnh nghe ?Minh nhúng vai :- Bà chằn đó, anh quên từ lâu rồị- Ddúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léọ- Cô bé có ngoại lệ không ?Thảo bĩu môi :- Xí, không thèm nói chuyện với anh nữa, cái gì nói cũng trôịMỹ Hạnh trỡ lại :- Mình đi thôi Thảọ- Ừm !Hai cô bé đi ra cữa, Hạnh đưa chìa khóa cho Minh :- Anh Minh, anh giữ giùm em chìa khóa, nếu mẹ em có về nhớ đưalại giùm.Minh chưa kịp phản ứng, Thảo đã nói :- Sao bồ dễ tin người quá vậy ?- Anh Minh là hàng xóm lâu năm, mình rành anh ấy lắm, vả lại nhàmình đâu có gì sợ mất.- Có chứ !- Mi thấy có gì giá trị đâu ?Thảo liếc mắt nhìn Minh. Minh như chờ đợi :- Anh Minh, nhà nhỏ Hạnh hình như còn ba cái ly chưa rữạMinh cười :- Yên tâm đi hai cô bé, anh sẽ thanh toán nhanh thôi mà.Hạnh cười :- Em cám ơn anh nha !