Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 15: Chương 15
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Bất quá đi tìm mi thôịThảo tròn mắt :- Tìm ta làm gì ?- Ddặng tìm hiểu đó.Thảo véo vào hông Hạnh :- Ddừng có nói tầm phào nữa quỹ ơịHạnh uống giọng :- Nói hoài làm ta nhỏ à nhạHạnh nháy mắt Thảo rồi cười phá lên. Bóng hai cô gái in trên đường nhựa, nắng đã đứng bóng. Thảo mãi nghĩ ngợi đến lúc nhìn lại thì nhỏ Hạnh đã rẽ sang đường khác. Cô lắc đầu lẩm bẩm :- Mình thật là lơ đễnh.Thanh Thảo đang chuẩn bị cơm chiều thì Tuấn Huy đến. Thảo vui vẽ mời anh vào, Huy nhìn quanh :- Hiếu đâu Thảo ?Như khơi đúng tâm sự, cô bé phụng phịu :- Từ ngày quen thân với chị Ngân, anh ấy hay vắng nhà lắm.Huy như chùn lại :- Họ thân nhau lắm à ?- Em hỗng biết, chĩ thấy ãnh quên là mình còn có một cô em gáịHuy đang buồn mà nghe Thảo than cũng bật cười :- Vậy Thảo có trách Ngân không ?- Trách anh Hai thôi chứ chị Ngân có lỗi gì đâụ Mà anh Huy nè, sao anh dám nhường tình cảm của mình cho bạn vậy ?- Không phải nhường mà là .....- Là gì vậy anh ?- Thủy Ngân thích Hiếu hơn anh.- Xem ra em thấy anh với chị Ngân tình cảm sâu đậm lắm mà.- Sao em biết ?Thả đỏ mặt :- Hôm đó nghe anh nói chuyện với em mà ngỡ chị Ngân, em đoán vậy mà.Huy cười :- Nếu sâu đậm thì lý do gì Ngân lại quan hệ mật thiết với anh Haiem ?- Biết đâu tại anh lơ là với chĩ nên chĩ giận, chĩ làm vậy cho bỏ ghét.- Nếu vậy thì xúc phạm đến Hiếu rồị- Anh hai em mà biết anh với chị Ngân đã đã.... có thời gian yêu nhau chắc anh ấy không còn buồn.Huy nhìn thẳng vào mắt Thảo :- Thảo à, em có yeu bao giờ chưa ?Thảo xấu hổ, quay mặt đi :- Yêu là gì ?- Nếu em chưa từng trải qua tình yêu thì sao em có những suy nghi sâu sắc như vậy ?- Tại em đoán đại thôi mà.- Năm nay bé cũng lớn rồi, có lẽ anh hơi đường đột. Ỡ tuổi bé đã có lắm cô học yêu rồị- Yêu có gì xấu đâu ?Huy gật đầu :- Ddúng là không có gì xấu nhưng nó chưa hẳn đã tốt. Như anh chẵng hạn, hiện giờ anh đang buồn não ruột.Thảo phì cười :- Nếu biết vậy, yêu làm gì cho khổ.- Nói như em thì đâu gì xãy rạ Hổng hiểu mắc mớ gì cứ nghĩ đến người ta, vắng là nhớ, gặp thì vui mừng, thế mới chết chự- Anh Huy nè, có bao giờ anh có em nuôi không ?
- Bất quá đi tìm mi thôị
Thảo tròn mắt :
- Tìm ta làm gì ?
- Ddặng tìm hiểu đó.
Thảo véo vào hông Hạnh :
- Ddừng có nói tầm phào nữa quỹ ơị
Hạnh uống giọng :
- Nói hoài làm ta nhỏ à nhạ
Hạnh nháy mắt Thảo rồi cười phá lên. Bóng hai cô gái in trên đường nhựa, nắng đã đứng bóng. Thảo mãi nghĩ ngợi đến lúc nhìn lại thì nhỏ Hạnh đã rẽ sang đường khác. Cô lắc đầu lẩm bẩm :
- Mình thật là lơ đễnh.
Thanh Thảo đang chuẩn bị cơm chiều thì Tuấn Huy đến. Thảo vui vẽ mời anh vào, Huy nhìn quanh :
- Hiếu đâu Thảo ?
Như khơi đúng tâm sự, cô bé phụng phịu :
- Từ ngày quen thân với chị Ngân, anh ấy hay vắng nhà lắm.
Huy như chùn lại :
- Họ thân nhau lắm à ?
- Em hỗng biết, chĩ thấy ãnh quên là mình còn có một cô em gáị
Huy đang buồn mà nghe Thảo than cũng bật cười :
- Vậy Thảo có trách Ngân không ?
- Trách anh Hai thôi chứ chị Ngân có lỗi gì đâụ Mà anh Huy nè, sao anh dám nhường tình cảm của mình cho bạn vậy ?
- Không phải nhường mà là .....
- Là gì vậy anh ?
- Thủy Ngân thích Hiếu hơn anh.
- Xem ra em thấy anh với chị Ngân tình cảm sâu đậm lắm mà.
- Sao em biết ?
Thả đỏ mặt :
- Hôm đó nghe anh nói chuyện với em mà ngỡ chị Ngân, em đoán vậy mà.
Huy cười :
- Nếu sâu đậm thì lý do gì Ngân lại quan hệ mật thiết với anh Hai
em ?
- Biết đâu tại anh lơ là với chĩ nên chĩ giận, chĩ làm vậy cho bỏ ghét.
- Nếu vậy thì xúc phạm đến Hiếu rồị
- Anh hai em mà biết anh với chị Ngân đã đã.... có thời gian yêu nhau chắc anh ấy không còn buồn.
Huy nhìn thẳng vào mắt Thảo :
- Thảo à, em có yeu bao giờ chưa ?
Thảo xấu hổ, quay mặt đi :
- Yêu là gì ?
- Nếu em chưa từng trải qua tình yêu thì sao em có những suy nghi sâu sắc như vậy ?
- Tại em đoán đại thôi mà.
- Năm nay bé cũng lớn rồi, có lẽ anh hơi đường đột. Ỡ tuổi bé đã có lắm cô học yêu rồị
- Yêu có gì xấu đâu ?
Huy gật đầu :
- Ddúng là không có gì xấu nhưng nó chưa hẳn đã tốt. Như anh chẵng hạn, hiện giờ anh đang buồn não ruột.
Thảo phì cười :
- Nếu biết vậy, yêu làm gì cho khổ.
- Nói như em thì đâu gì xãy rạ Hổng hiểu mắc mớ gì cứ nghĩ đến người ta, vắng là nhớ, gặp thì vui mừng, thế mới chết chự
- Anh Huy nè, có bao giờ anh có em nuôi không ?
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Bất quá đi tìm mi thôịThảo tròn mắt :- Tìm ta làm gì ?- Ddặng tìm hiểu đó.Thảo véo vào hông Hạnh :- Ddừng có nói tầm phào nữa quỹ ơịHạnh uống giọng :- Nói hoài làm ta nhỏ à nhạHạnh nháy mắt Thảo rồi cười phá lên. Bóng hai cô gái in trên đường nhựa, nắng đã đứng bóng. Thảo mãi nghĩ ngợi đến lúc nhìn lại thì nhỏ Hạnh đã rẽ sang đường khác. Cô lắc đầu lẩm bẩm :- Mình thật là lơ đễnh.Thanh Thảo đang chuẩn bị cơm chiều thì Tuấn Huy đến. Thảo vui vẽ mời anh vào, Huy nhìn quanh :- Hiếu đâu Thảo ?Như khơi đúng tâm sự, cô bé phụng phịu :- Từ ngày quen thân với chị Ngân, anh ấy hay vắng nhà lắm.Huy như chùn lại :- Họ thân nhau lắm à ?- Em hỗng biết, chĩ thấy ãnh quên là mình còn có một cô em gáịHuy đang buồn mà nghe Thảo than cũng bật cười :- Vậy Thảo có trách Ngân không ?- Trách anh Hai thôi chứ chị Ngân có lỗi gì đâụ Mà anh Huy nè, sao anh dám nhường tình cảm của mình cho bạn vậy ?- Không phải nhường mà là .....- Là gì vậy anh ?- Thủy Ngân thích Hiếu hơn anh.- Xem ra em thấy anh với chị Ngân tình cảm sâu đậm lắm mà.- Sao em biết ?Thả đỏ mặt :- Hôm đó nghe anh nói chuyện với em mà ngỡ chị Ngân, em đoán vậy mà.Huy cười :- Nếu sâu đậm thì lý do gì Ngân lại quan hệ mật thiết với anh Haiem ?- Biết đâu tại anh lơ là với chĩ nên chĩ giận, chĩ làm vậy cho bỏ ghét.- Nếu vậy thì xúc phạm đến Hiếu rồị- Anh hai em mà biết anh với chị Ngân đã đã.... có thời gian yêu nhau chắc anh ấy không còn buồn.Huy nhìn thẳng vào mắt Thảo :- Thảo à, em có yeu bao giờ chưa ?Thảo xấu hổ, quay mặt đi :- Yêu là gì ?- Nếu em chưa từng trải qua tình yêu thì sao em có những suy nghi sâu sắc như vậy ?- Tại em đoán đại thôi mà.- Năm nay bé cũng lớn rồi, có lẽ anh hơi đường đột. Ỡ tuổi bé đã có lắm cô học yêu rồị- Yêu có gì xấu đâu ?Huy gật đầu :- Ddúng là không có gì xấu nhưng nó chưa hẳn đã tốt. Như anh chẵng hạn, hiện giờ anh đang buồn não ruột.Thảo phì cười :- Nếu biết vậy, yêu làm gì cho khổ.- Nói như em thì đâu gì xãy rạ Hổng hiểu mắc mớ gì cứ nghĩ đến người ta, vắng là nhớ, gặp thì vui mừng, thế mới chết chự- Anh Huy nè, có bao giờ anh có em nuôi không ?