Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 16: Chương 16
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Em nuôi ?- Sao anh ngạc nhiên vậy ? Như em chẳng hạn, em có phải là em nuôi anh không ?Huy lắc đầu :- Em là em gái của Hiếu nên anh cũng coi em như em gái mình. Còn chuyện em nuôi hay em kết nghĩa thì phãi có sự thỏa thuận của hai bên, nhưng tình cảm anh em này thường che đậy một tình cảm khác mà chưa có dịp bộc lô..- Ý anh nói họ có thể biến thành tình yêu chứ gì ?- Ừm, có thể như vậỵBất chợt Huy nhìn Thảo :- Bé có bị ai nhận làm em nuôi không ? phải cảnh giác đó.Thảo công môi :- Em nghĩ chã ai dám nhận em làm em nuôi đâụ- Em thẳng tính, dễ thương, sẽ có ngày đó.- Nếu em không đồng ý ?- Thì như đường thẳng song song không bao giờ gặp nhaụ- Thà vậy còn hơn phải đau buồn như anh.Huy phì cười :- Năm nay em thi đại học phải không ?- Dạ !- Em định thi vào trường nào ?- Anh hai em bảo em chọn kinh tế.- Không được, em thích ngành nào thì đi ngành đó, không nên nghe theo ý kiến người khác, dù đó là người thân của mình. Ddi sai sỡ thích không gặt hái được thành quả tốt đâụ- Anh nói có lý đọ Anh Hai em riết hỗng hiễu nỗị- Không có Hiếu ỡ nhà, anh phải về. Em nói lại với Hiếu là có anh đến thăm.- Còn chuyện anh với chị Ngân có cần em nói luôn không ?- Không cần đâu bé, âu cũng là duyên nợNhìn dáng Huy âm thầm đi ra cỗng Thảo lắc đầụ Tình yêu thật lạ lùng, nó làm ột người quên về nhà và một người thiếu não lê từng bước một.Thảo tiếp tục công việc nhà của mình, cô bé bỗng nghe ai đó gọi :- Thanh Thảo !Vứt cây chổi, cô chạy ào ra :- Mẹ !Bà Trần vuốt đầu con :- Ỡ nhà có ngoan không ?Thảo phụng phịu :- Con lớn rồi mẹ làm như con còn nhỏ vậỵ- Ủa, con gái mẹ lớn rồi sao ?Liếc ra cửa, Thảo hoỉ :- Mẹ à, ba đi với ai vậy ?Bà Trần cười :- À, cậu ấy là trợ lý của ba con, cậu Hậu, con ra chào cậu ấy địThảo nhũn nhẵn :- Mẹ à, có nên làm vậy không ? Ddể anh ấy vào đây chào hỏi đâu có muộn.- Tùy con.Thảo phụ mẹ thu xếp hành lý, cô liên thông :- Mẹ ơi, mẹ sắp có con dâu rồịBà Trần nhìn con :- Thật không con.- Mẹ nhìn đi, đến giờ mà anh Hai con còn chưa về.- Chỉ có vậy mà con kết luận rồi saọ Biết đâu anh Hai con đi công tác thì sao ?- Me hổng tin một lát mẹ hỏi ãnh coịBà Trần cười :
- Em nuôi ?
- Sao anh ngạc nhiên vậy ? Như em chẳng hạn, em có phải là em nuôi anh không ?
Huy lắc đầu :
- Em là em gái của Hiếu nên anh cũng coi em như em gái mình. Còn chuyện em nuôi hay em kết nghĩa thì phãi có sự thỏa thuận của hai bên, nhưng tình cảm anh em này thường che đậy một tình cảm khác mà chưa có dịp bộc lô..
- Ý anh nói họ có thể biến thành tình yêu chứ gì ?
- Ừm, có thể như vậỵ
Bất chợt Huy nhìn Thảo :
- Bé có bị ai nhận làm em nuôi không ? phải cảnh giác đó.
Thảo công môi :
- Em nghĩ chã ai dám nhận em làm em nuôi đâụ
- Em thẳng tính, dễ thương, sẽ có ngày đó.
- Nếu em không đồng ý ?
- Thì như đường thẳng song song không bao giờ gặp nhaụ
- Thà vậy còn hơn phải đau buồn như anh.
Huy phì cười :
- Năm nay em thi đại học phải không ?
- Dạ !
- Em định thi vào trường nào ?
- Anh hai em bảo em chọn kinh tế.
- Không được, em thích ngành nào thì đi ngành đó, không nên nghe theo ý kiến người khác, dù đó là người thân của mình. Ddi sai sỡ thích không gặt hái được thành quả tốt đâụ
- Anh nói có lý đọ Anh Hai em riết hỗng hiễu nỗị
- Không có Hiếu ỡ nhà, anh phải về. Em nói lại với Hiếu là có anh đến thăm.
- Còn chuyện anh với chị Ngân có cần em nói luôn không ?
- Không cần đâu bé, âu cũng là duyên nợ
Nhìn dáng Huy âm thầm đi ra cỗng Thảo lắc đầụ Tình yêu thật lạ lùng, nó làm ột người quên về nhà và một người thiếu não lê từng bước một.
Thảo tiếp tục công việc nhà của mình, cô bé bỗng nghe ai đó gọi :
- Thanh Thảo !
Vứt cây chổi, cô chạy ào ra :
- Mẹ !
Bà Trần vuốt đầu con :
- Ỡ nhà có ngoan không ?
Thảo phụng phịu :
- Con lớn rồi mẹ làm như con còn nhỏ vậỵ
- Ủa, con gái mẹ lớn rồi sao ?
Liếc ra cửa, Thảo hoỉ :
- Mẹ à, ba đi với ai vậy ?
Bà Trần cười :
- À, cậu ấy là trợ lý của ba con, cậu Hậu, con ra chào cậu ấy đị
Thảo nhũn nhẵn :
- Mẹ à, có nên làm vậy không ? Ddể anh ấy vào đây chào hỏi đâu có muộn.
- Tùy con.
Thảo phụ mẹ thu xếp hành lý, cô liên thông :
- Mẹ ơi, mẹ sắp có con dâu rồị
Bà Trần nhìn con :
- Thật không con.
- Mẹ nhìn đi, đến giờ mà anh Hai con còn chưa về.
- Chỉ có vậy mà con kết luận rồi saọ Biết đâu anh Hai con đi công tác thì sao ?
- Me hổng tin một lát mẹ hỏi ãnh coị
Bà Trần cười :
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Em nuôi ?- Sao anh ngạc nhiên vậy ? Như em chẳng hạn, em có phải là em nuôi anh không ?Huy lắc đầu :- Em là em gái của Hiếu nên anh cũng coi em như em gái mình. Còn chuyện em nuôi hay em kết nghĩa thì phãi có sự thỏa thuận của hai bên, nhưng tình cảm anh em này thường che đậy một tình cảm khác mà chưa có dịp bộc lô..- Ý anh nói họ có thể biến thành tình yêu chứ gì ?- Ừm, có thể như vậỵBất chợt Huy nhìn Thảo :- Bé có bị ai nhận làm em nuôi không ? phải cảnh giác đó.Thảo công môi :- Em nghĩ chã ai dám nhận em làm em nuôi đâụ- Em thẳng tính, dễ thương, sẽ có ngày đó.- Nếu em không đồng ý ?- Thì như đường thẳng song song không bao giờ gặp nhaụ- Thà vậy còn hơn phải đau buồn như anh.Huy phì cười :- Năm nay em thi đại học phải không ?- Dạ !- Em định thi vào trường nào ?- Anh hai em bảo em chọn kinh tế.- Không được, em thích ngành nào thì đi ngành đó, không nên nghe theo ý kiến người khác, dù đó là người thân của mình. Ddi sai sỡ thích không gặt hái được thành quả tốt đâụ- Anh nói có lý đọ Anh Hai em riết hỗng hiễu nỗị- Không có Hiếu ỡ nhà, anh phải về. Em nói lại với Hiếu là có anh đến thăm.- Còn chuyện anh với chị Ngân có cần em nói luôn không ?- Không cần đâu bé, âu cũng là duyên nợNhìn dáng Huy âm thầm đi ra cỗng Thảo lắc đầụ Tình yêu thật lạ lùng, nó làm ột người quên về nhà và một người thiếu não lê từng bước một.Thảo tiếp tục công việc nhà của mình, cô bé bỗng nghe ai đó gọi :- Thanh Thảo !Vứt cây chổi, cô chạy ào ra :- Mẹ !Bà Trần vuốt đầu con :- Ỡ nhà có ngoan không ?Thảo phụng phịu :- Con lớn rồi mẹ làm như con còn nhỏ vậỵ- Ủa, con gái mẹ lớn rồi sao ?Liếc ra cửa, Thảo hoỉ :- Mẹ à, ba đi với ai vậy ?Bà Trần cười :- À, cậu ấy là trợ lý của ba con, cậu Hậu, con ra chào cậu ấy địThảo nhũn nhẵn :- Mẹ à, có nên làm vậy không ? Ddể anh ấy vào đây chào hỏi đâu có muộn.- Tùy con.Thảo phụ mẹ thu xếp hành lý, cô liên thông :- Mẹ ơi, mẹ sắp có con dâu rồịBà Trần nhìn con :- Thật không con.- Mẹ nhìn đi, đến giờ mà anh Hai con còn chưa về.- Chỉ có vậy mà con kết luận rồi saọ Biết đâu anh Hai con đi công tác thì sao ?- Me hổng tin một lát mẹ hỏi ãnh coịBà Trần cười :