Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 17: Chương 17
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Bao giờ thì đến lượt con.- Mẹ này, con còn đi học chứ bô..- Con gái địa vị càng cao càng cô đọc.- Con thà cô đọc còn hơn vướng lấy buồn phiền.- Bây giờ thì nói vậy chứ mai mốt thì đòi chồng hỗng kịp lọ- Mẹ nói gì nghe nỗi da gà.Bên ngoài tiếng ông Trần vang lên :- Thảo ơi, ra ba biểụThảo nhanh chân chạy ra :- Ba, anh HậụÔng trần cười :- Mới đây mà biết tên người ta rồi sao ?Thảo nói tự nhiên :- Mình phải tìm hiểu địch từ xa, có vậy mới mong thắng được.Hậu phì cười :- Thảo coi anh là kẻ địch à ?- Tự em cảnh giác cao vậy mà.Ông Trần cười :- Con nhỏ này lý lắc lắm, lâu ngày cậu sẽ biết.Thảo tròn mắt :- Lâu ngày la sao hở ba ?- Hiện giờ cậu ấy chưa có chỗ ỡ, cậu ấy sẽ ỡ tạm nhà mình.Thảo nhỏm lên :- Hỗng được đâu bạ- Sao vậy ?Hổng hiểu con gái mình ám chỉ gì, ông cười :- Con đừng lo, lúc nào ba đi công tác là cậu ấy theo ba, con không có gì phải ngạịThảo nhìn Hậu :- Tự em lo xa vậy mà.Hậu nhỏ nhẹ :- Anh hiểu chuyện đó.Ông Trần đứng lên :- Con coi thu xếp chỗ ỡ cho cậu Hậu, ba nghĩ ngơi một lát.Thảo dẩn Hậu đến căn phòng bỏ trống cạnh phòng của Hiếụ- Anh không giận em chứ ?- Có gì phải giận, mai mốt hiểu nhau rồi, Thảo sẽ suy nghĩ khác.- Hy vọng là vậỵ Anh thấy căn phòng thế nào ?- Rất tốt.- Em hy vọng là anh không chán nó.Hậu cười :- Nếu Kiều Thu biết anh có nơi có chỗ như thế này chắc là an tâmlắm.- Kiều Thu là ai ?- Bạn gái anh đó.- Nói vậy anh có bồ rồi à ?- Tụi anh quen nhau đã lâụ- Anh ỡ đây bõ chị ấy ở lại một mình à ? Anh không sợ xa mặt cách lòng sao ?- Tình cang xa càng nồng, tụi anh không quan niệm như em nóị- Chúc anh vui vẽ.Thảo trở ra nhà sau, ong Trần nhìn con :- Sao rồi con ?- Anh ấy vui vẽ lắm.- Hậu là người tốt, con không nên nghi ngờ cậu ấỵ- Ba à, dù tốt thế nào nhưng người lạ, lại về ỡ chung, làm sao con tự nhiên được.- Ba hiểu đều đó nhưng con không nên thẳng thừng như vậỵ- Nhưng mích lòng trước đặng lòng saọ Anh ấy đâu giận con.- Sao này trong việc học của con có đều gì chưa thông con có thể hỏi cậu ấỵThảo nghi ngờ :- Hỏi anh ấy ?- Con tập tính đa nghi từ bao giờ vậy Thảo ? Ddừng đánh giá người ta ỡ bề ngoàịHiếu về đến :- Ba, mẹ !Bà trần thấy Hiếu liền hỏi :- Nghe nói lúc này con thường xuyên vắng nhà lắm hả Hiếu ?Hiếu nhìn Thảo, Thảo hết mủi thách thức :- Nhỏ Thảo ton hót với mẹ à ?Thảo tức giẫm chân :- Anh dám nói em gái của anh nhiều chuyện à ?Ông trần xen vào :- Thôi, anh em có gì từ từ nóị Thảo à, anh Hai con đã lớn, phải để anh con được tự do chứ !- A, ba bênh anh ấy, phải rồi ba là đàn ông mà. Anh ấy có bị ràng buộc bao giờ đâu mà ba bảo là không tự dọBà Trần lên tiếng :- Hiếu à, Thảo nói con có bạn gái đúng không ?- Bạn thôi mẹ à. Mẹ nhớ Thủy Ngân không ?- À, con bé có đôi mắt to tròn đen l ay chứ gì ?
- Bao giờ thì đến lượt con.
- Mẹ này, con còn đi học chứ bô..
- Con gái địa vị càng cao càng cô đọc.
- Con thà cô đọc còn hơn vướng lấy buồn phiền.
- Bây giờ thì nói vậy chứ mai mốt thì đòi chồng hỗng kịp lọ
- Mẹ nói gì nghe nỗi da gà.
Bên ngoài tiếng ông Trần vang lên :
- Thảo ơi, ra ba biểụ
Thảo nhanh chân chạy ra :
- Ba, anh Hậụ
Ông trần cười :
- Mới đây mà biết tên người ta rồi sao ?
Thảo nói tự nhiên :
- Mình phải tìm hiểu địch từ xa, có vậy mới mong thắng được.
Hậu phì cười :
- Thảo coi anh là kẻ địch à ?
- Tự em cảnh giác cao vậy mà.
Ông Trần cười :
- Con nhỏ này lý lắc lắm, lâu ngày cậu sẽ biết.
Thảo tròn mắt :
- Lâu ngày la sao hở ba ?
- Hiện giờ cậu ấy chưa có chỗ ỡ, cậu ấy sẽ ỡ tạm nhà mình.
Thảo nhỏm lên :
- Hỗng được đâu bạ
- Sao vậy ?
Hổng hiểu con gái mình ám chỉ gì, ông cười :
- Con đừng lo, lúc nào ba đi công tác là cậu ấy theo ba, con không có gì phải ngạị
Thảo nhìn Hậu :
- Tự em lo xa vậy mà.
Hậu nhỏ nhẹ :
- Anh hiểu chuyện đó.
Ông Trần đứng lên :
- Con coi thu xếp chỗ ỡ cho cậu Hậu, ba nghĩ ngơi một lát.
Thảo dẩn Hậu đến căn phòng bỏ trống cạnh phòng của Hiếụ
- Anh không giận em chứ ?
- Có gì phải giận, mai mốt hiểu nhau rồi, Thảo sẽ suy nghĩ khác.
- Hy vọng là vậỵ Anh thấy căn phòng thế nào ?
- Rất tốt.
- Em hy vọng là anh không chán nó.
Hậu cười :
- Nếu Kiều Thu biết anh có nơi có chỗ như thế này chắc là an tâm
lắm.
- Kiều Thu là ai ?
- Bạn gái anh đó.
- Nói vậy anh có bồ rồi à ?
- Tụi anh quen nhau đã lâụ
- Anh ỡ đây bõ chị ấy ở lại một mình à ? Anh không sợ xa mặt cách lòng sao ?
- Tình cang xa càng nồng, tụi anh không quan niệm như em nóị
- Chúc anh vui vẽ.
Thảo trở ra nhà sau, ong Trần nhìn con :
- Sao rồi con ?
- Anh ấy vui vẽ lắm.
- Hậu là người tốt, con không nên nghi ngờ cậu ấỵ
- Ba à, dù tốt thế nào nhưng người lạ, lại về ỡ chung, làm sao con tự nhiên được.
- Ba hiểu đều đó nhưng con không nên thẳng thừng như vậỵ
- Nhưng mích lòng trước đặng lòng saọ Anh ấy đâu giận con.
- Sao này trong việc học của con có đều gì chưa thông con có thể hỏi cậu ấỵ
Thảo nghi ngờ :
- Hỏi anh ấy ?
- Con tập tính đa nghi từ bao giờ vậy Thảo ? Ddừng đánh giá người ta ỡ bề ngoàị
Hiếu về đến :
- Ba, mẹ !
Bà trần thấy Hiếu liền hỏi :
- Nghe nói lúc này con thường xuyên vắng nhà lắm hả Hiếu ?
Hiếu nhìn Thảo, Thảo hết mủi thách thức :
- Nhỏ Thảo ton hót với mẹ à ?
Thảo tức giẫm chân :
- Anh dám nói em gái của anh nhiều chuyện à ?
Ông trần xen vào :
- Thôi, anh em có gì từ từ nóị Thảo à, anh Hai con đã lớn, phải để anh con được tự do chứ !
- A, ba bênh anh ấy, phải rồi ba là đàn ông mà. Anh ấy có bị ràng buộc bao giờ đâu mà ba bảo là không tự dọ
Bà Trần lên tiếng :
- Hiếu à, Thảo nói con có bạn gái đúng không ?
- Bạn thôi mẹ à. Mẹ nhớ Thủy Ngân không ?
- À, con bé có đôi mắt to tròn đen l ay chứ gì ?
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Bao giờ thì đến lượt con.- Mẹ này, con còn đi học chứ bô..- Con gái địa vị càng cao càng cô đọc.- Con thà cô đọc còn hơn vướng lấy buồn phiền.- Bây giờ thì nói vậy chứ mai mốt thì đòi chồng hỗng kịp lọ- Mẹ nói gì nghe nỗi da gà.Bên ngoài tiếng ông Trần vang lên :- Thảo ơi, ra ba biểụThảo nhanh chân chạy ra :- Ba, anh HậụÔng trần cười :- Mới đây mà biết tên người ta rồi sao ?Thảo nói tự nhiên :- Mình phải tìm hiểu địch từ xa, có vậy mới mong thắng được.Hậu phì cười :- Thảo coi anh là kẻ địch à ?- Tự em cảnh giác cao vậy mà.Ông Trần cười :- Con nhỏ này lý lắc lắm, lâu ngày cậu sẽ biết.Thảo tròn mắt :- Lâu ngày la sao hở ba ?- Hiện giờ cậu ấy chưa có chỗ ỡ, cậu ấy sẽ ỡ tạm nhà mình.Thảo nhỏm lên :- Hỗng được đâu bạ- Sao vậy ?Hổng hiểu con gái mình ám chỉ gì, ông cười :- Con đừng lo, lúc nào ba đi công tác là cậu ấy theo ba, con không có gì phải ngạịThảo nhìn Hậu :- Tự em lo xa vậy mà.Hậu nhỏ nhẹ :- Anh hiểu chuyện đó.Ông Trần đứng lên :- Con coi thu xếp chỗ ỡ cho cậu Hậu, ba nghĩ ngơi một lát.Thảo dẩn Hậu đến căn phòng bỏ trống cạnh phòng của Hiếụ- Anh không giận em chứ ?- Có gì phải giận, mai mốt hiểu nhau rồi, Thảo sẽ suy nghĩ khác.- Hy vọng là vậỵ Anh thấy căn phòng thế nào ?- Rất tốt.- Em hy vọng là anh không chán nó.Hậu cười :- Nếu Kiều Thu biết anh có nơi có chỗ như thế này chắc là an tâmlắm.- Kiều Thu là ai ?- Bạn gái anh đó.- Nói vậy anh có bồ rồi à ?- Tụi anh quen nhau đã lâụ- Anh ỡ đây bõ chị ấy ở lại một mình à ? Anh không sợ xa mặt cách lòng sao ?- Tình cang xa càng nồng, tụi anh không quan niệm như em nóị- Chúc anh vui vẽ.Thảo trở ra nhà sau, ong Trần nhìn con :- Sao rồi con ?- Anh ấy vui vẽ lắm.- Hậu là người tốt, con không nên nghi ngờ cậu ấỵ- Ba à, dù tốt thế nào nhưng người lạ, lại về ỡ chung, làm sao con tự nhiên được.- Ba hiểu đều đó nhưng con không nên thẳng thừng như vậỵ- Nhưng mích lòng trước đặng lòng saọ Anh ấy đâu giận con.- Sao này trong việc học của con có đều gì chưa thông con có thể hỏi cậu ấỵThảo nghi ngờ :- Hỏi anh ấy ?- Con tập tính đa nghi từ bao giờ vậy Thảo ? Ddừng đánh giá người ta ỡ bề ngoàịHiếu về đến :- Ba, mẹ !Bà trần thấy Hiếu liền hỏi :- Nghe nói lúc này con thường xuyên vắng nhà lắm hả Hiếu ?Hiếu nhìn Thảo, Thảo hết mủi thách thức :- Nhỏ Thảo ton hót với mẹ à ?Thảo tức giẫm chân :- Anh dám nói em gái của anh nhiều chuyện à ?Ông trần xen vào :- Thôi, anh em có gì từ từ nóị Thảo à, anh Hai con đã lớn, phải để anh con được tự do chứ !- A, ba bênh anh ấy, phải rồi ba là đàn ông mà. Anh ấy có bị ràng buộc bao giờ đâu mà ba bảo là không tự dọBà Trần lên tiếng :- Hiếu à, Thảo nói con có bạn gái đúng không ?- Bạn thôi mẹ à. Mẹ nhớ Thủy Ngân không ?- À, con bé có đôi mắt to tròn đen l ay chứ gì ?