Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…
Chương 26: Chương 26
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Nhưng anh nói ra bé càng giận anh hơn.- Thảo không giận, anh nói đị- Bé hứa nha ?Thảo gật đầu, Minh nói chậm rãi :- Anh ấy nói, nếu lúc nào bị bé ăn hiếp thì nói là anh chờ Thảo ra trường là cưới liền.Thảo ré lên :- Ý ẹ !Minh giật mình- Bé sao vậy ?- Còn lâu Thảo mới sợ, anh ấy định biểu anh dọa Thảo à ?Minh ngập ngừng :- Đó không phải là ý một mình anh Hieu đâu. Mà ý anh cũng vậy .Thảo trợn mắt, hai má đỏ lửng, cô mắc cở quay đi. Minh ngập ngừng một lúc mới vịn bờ vai cô :- Thảo ?Thảo quay lại :- Anh định làm gì đấy ?- Đâu có, anh sợ bé giận anh thật.- Giận chứ sao không, người ta còn đi học lại nói chuyện cưới hỏi ở đây thiệt là hỗng đúng chỗ.Minh cười :- Anh biết nói sớm sẽ làm bé mất vui nhưng không nói anh sợ bé không biết rồi thời gian sẽ làm anh mất bé.Thảo công môi :- Thảo có của anh bao giờ đâu mà anh sợ mất ?- Bé nỡ đối xữ với anh vậy sao ? Có thật là anh không là gì trong lòng bé không ?Thảo mạnh dạng gật đầu :- Ừm, anh không là cây đinh gì trong lòng Thảo cả.- Sao bấy lâu nay anh hỗng nghe bé nói ?- Tại anh không hỏi và lại chưa lần nào anh lại khô khan như vầy ?- Ý bé là...- Người ta vừa đói vừa khát lại nói toàn chuyện đâu đâu. Hổng thực tế chút nàọMinh phì cười :- Xin mời cô bé có tâm hồn ăn uống.Thảo cười khúc khích :- Bây giờ mới thấy anh ướt át một chút. Một lát ra quán Thảo cần anh phải tràn trề lê láng mới được.Minh gật đầu :- Neu ăn, uo( ng mà Bé không giận anh thì Bé cứ thoải máịThảo khoái chí :- Coi bộ tháng lương của anh kỳ này chắc cháy túịMinh cười :- Đúng là bản chất thì không thay đổi, nhưng không hiểu sao anh lại thấy buồn khi không được em bắt nạt.Tiếng em ngọt ngào của anh làm Thảo nóng bừng hai má. Cô bé như nghe mùa xuân đến rào rạt yêu thương.Minh giẫn thảo vào "Hồ Nước Ngọt" Anh chọn một quán thật là thơ mộng, quán gì thì xa xa mới có một cái bàn, sao lưng là một cái hồ thật đẹp, nước trong sanh, bên hông toàn là cây cối Thảo hơi giật mình :- Sao quán xá gì mà vắng tanh vậy ?- Đâu phải vắng đâu ! Tại vì trong đây lớn, yên tỉnh, nên người ta mới để xa xa một cái bàn vậy mà !Thảo nghe đến thì đỏ mặt, cô biết ở đây chỉ dành cho những cập tình nhân, mặt dù ban ngày nhưng nơi đây thật yên tỉnh, cô dự định đứng dậy đi chỗ khác nhưng cô chủ quán đã đến, Minh kêu cho cô một ly nước cam.- Em thấy nơi đây thế nào ?- Sao mà thấy kì wá a,` lỡ ai đi ngang thấy thì sao ?Minh chỉ cười, anh chàng đứng dậy, sang ghế của Thảo ngồi cạnh bên cô bé, bỗng nhiên Thảo cảm thấy mặt mình đỏ như mật trời, anh phì cười :- Bé yên tâm đi, anh đâu có làm gì bé đâu mà bé sợ chứ !Thảo cũng yên tâm phần nào, Cô chủ quán bưng ra một ly Cafe & một ly nước cam, khi Cô chủ quán trở vào trong quán thì Minh vội đưa mắt nhìn Thảo và anh trờ tới khe chạm môi mình vào dôi môi xinh của Thảo để tận hưởng nụ hôn ngọt ngaò, anh nghe như mùa xuân đến với anh như bất tận.Kết Thúc (END)
- Nhưng anh nói ra bé càng giận anh hơn.
- Thảo không giận, anh nói đị
- Bé hứa nha ?
Thảo gật đầu, Minh nói chậm rãi :
- Anh ấy nói, nếu lúc nào bị bé ăn hiếp thì nói là anh chờ Thảo ra trường là cưới liền.
Thảo ré lên :
- Ý ẹ !
Minh giật mình
- Bé sao vậy ?
- Còn lâu Thảo mới sợ, anh ấy định biểu anh dọa Thảo à ?
Minh ngập ngừng :
- Đó không phải là ý một mình anh Hieu đâu. Mà ý anh cũng vậy .
Thảo trợn mắt, hai má đỏ lửng, cô mắc cở quay đi. Minh ngập ngừng một lúc mới vịn bờ vai cô :
- Thảo ?
Thảo quay lại :
- Anh định làm gì đấy ?
- Đâu có, anh sợ bé giận anh thật.
- Giận chứ sao không, người ta còn đi học lại nói chuyện cưới hỏi ở đây thiệt là hỗng đúng chỗ.
Minh cười :
- Anh biết nói sớm sẽ làm bé mất vui nhưng không nói anh sợ bé không biết rồi thời gian sẽ làm anh mất bé.
Thảo công môi :
- Thảo có của anh bao giờ đâu mà anh sợ mất ?
- Bé nỡ đối xữ với anh vậy sao ? Có thật là anh không là gì trong lòng bé không ?
Thảo mạnh dạng gật đầu :
- Ừm, anh không là cây đinh gì trong lòng Thảo cả.
- Sao bấy lâu nay anh hỗng nghe bé nói ?
- Tại anh không hỏi và lại chưa lần nào anh lại khô khan như vầy ?
- Ý bé là...
- Người ta vừa đói vừa khát lại nói toàn chuyện đâu đâu. Hổng thực tế chút nàọ
Minh phì cười :
- Xin mời cô bé có tâm hồn ăn uống.
Thảo cười khúc khích :
- Bây giờ mới thấy anh ướt át một chút. Một lát ra quán Thảo cần anh phải tràn trề lê láng mới được.
Minh gật đầu :
- Neu ăn, uo( ng mà Bé không giận anh thì Bé cứ thoải máị
Thảo khoái chí :
- Coi bộ tháng lương của anh kỳ này chắc cháy túị
Minh cười :
- Đúng là bản chất thì không thay đổi, nhưng không hiểu sao anh lại thấy buồn khi không được em bắt nạt.
Tiếng em ngọt ngào của anh làm Thảo nóng bừng hai má. Cô bé như nghe mùa xuân đến rào rạt yêu thương.
Minh giẫn thảo vào "Hồ Nước Ngọt" Anh chọn một quán thật là thơ mộng, quán gì thì xa xa mới có một cái bàn, sao lưng là một cái hồ thật đẹp, nước trong sanh, bên hông toàn là cây cối Thảo hơi giật mình :
- Sao quán xá gì mà vắng tanh vậy ?
- Đâu phải vắng đâu ! Tại vì trong đây lớn, yên tỉnh, nên người ta mới để xa xa một cái bàn vậy mà !
Thảo nghe đến thì đỏ mặt, cô biết ở đây chỉ dành cho những cập tình nhân, mặt dù ban ngày nhưng nơi đây thật yên tỉnh, cô dự định đứng dậy đi chỗ khác nhưng cô chủ quán đã đến, Minh kêu cho cô một ly nước cam.
- Em thấy nơi đây thế nào ?
- Sao mà thấy kì wá a,` lỡ ai đi ngang thấy thì sao ?
Minh chỉ cười, anh chàng đứng dậy, sang ghế của Thảo ngồi cạnh bên cô bé, bỗng nhiên Thảo cảm thấy mặt mình đỏ như mật trời, anh phì cười :
- Bé yên tâm đi, anh đâu có làm gì bé đâu mà bé sợ chứ !
Thảo cũng yên tâm phần nào, Cô chủ quán bưng ra một ly Cafe & một ly nước cam, khi Cô chủ quán trở vào trong quán thì Minh vội đưa mắt nhìn Thảo và anh trờ tới khe chạm môi mình vào dôi môi xinh của Thảo để tận hưởng nụ hôn ngọt ngaò, anh nghe như mùa xuân đến với anh như bất tận.
Kết Thúc (END)
Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Nhưng anh nói ra bé càng giận anh hơn.- Thảo không giận, anh nói đị- Bé hứa nha ?Thảo gật đầu, Minh nói chậm rãi :- Anh ấy nói, nếu lúc nào bị bé ăn hiếp thì nói là anh chờ Thảo ra trường là cưới liền.Thảo ré lên :- Ý ẹ !Minh giật mình- Bé sao vậy ?- Còn lâu Thảo mới sợ, anh ấy định biểu anh dọa Thảo à ?Minh ngập ngừng :- Đó không phải là ý một mình anh Hieu đâu. Mà ý anh cũng vậy .Thảo trợn mắt, hai má đỏ lửng, cô mắc cở quay đi. Minh ngập ngừng một lúc mới vịn bờ vai cô :- Thảo ?Thảo quay lại :- Anh định làm gì đấy ?- Đâu có, anh sợ bé giận anh thật.- Giận chứ sao không, người ta còn đi học lại nói chuyện cưới hỏi ở đây thiệt là hỗng đúng chỗ.Minh cười :- Anh biết nói sớm sẽ làm bé mất vui nhưng không nói anh sợ bé không biết rồi thời gian sẽ làm anh mất bé.Thảo công môi :- Thảo có của anh bao giờ đâu mà anh sợ mất ?- Bé nỡ đối xữ với anh vậy sao ? Có thật là anh không là gì trong lòng bé không ?Thảo mạnh dạng gật đầu :- Ừm, anh không là cây đinh gì trong lòng Thảo cả.- Sao bấy lâu nay anh hỗng nghe bé nói ?- Tại anh không hỏi và lại chưa lần nào anh lại khô khan như vầy ?- Ý bé là...- Người ta vừa đói vừa khát lại nói toàn chuyện đâu đâu. Hổng thực tế chút nàọMinh phì cười :- Xin mời cô bé có tâm hồn ăn uống.Thảo cười khúc khích :- Bây giờ mới thấy anh ướt át một chút. Một lát ra quán Thảo cần anh phải tràn trề lê láng mới được.Minh gật đầu :- Neu ăn, uo( ng mà Bé không giận anh thì Bé cứ thoải máịThảo khoái chí :- Coi bộ tháng lương của anh kỳ này chắc cháy túịMinh cười :- Đúng là bản chất thì không thay đổi, nhưng không hiểu sao anh lại thấy buồn khi không được em bắt nạt.Tiếng em ngọt ngào của anh làm Thảo nóng bừng hai má. Cô bé như nghe mùa xuân đến rào rạt yêu thương.Minh giẫn thảo vào "Hồ Nước Ngọt" Anh chọn một quán thật là thơ mộng, quán gì thì xa xa mới có một cái bàn, sao lưng là một cái hồ thật đẹp, nước trong sanh, bên hông toàn là cây cối Thảo hơi giật mình :- Sao quán xá gì mà vắng tanh vậy ?- Đâu phải vắng đâu ! Tại vì trong đây lớn, yên tỉnh, nên người ta mới để xa xa một cái bàn vậy mà !Thảo nghe đến thì đỏ mặt, cô biết ở đây chỉ dành cho những cập tình nhân, mặt dù ban ngày nhưng nơi đây thật yên tỉnh, cô dự định đứng dậy đi chỗ khác nhưng cô chủ quán đã đến, Minh kêu cho cô một ly nước cam.- Em thấy nơi đây thế nào ?- Sao mà thấy kì wá a,` lỡ ai đi ngang thấy thì sao ?Minh chỉ cười, anh chàng đứng dậy, sang ghế của Thảo ngồi cạnh bên cô bé, bỗng nhiên Thảo cảm thấy mặt mình đỏ như mật trời, anh phì cười :- Bé yên tâm đi, anh đâu có làm gì bé đâu mà bé sợ chứ !Thảo cũng yên tâm phần nào, Cô chủ quán bưng ra một ly Cafe & một ly nước cam, khi Cô chủ quán trở vào trong quán thì Minh vội đưa mắt nhìn Thảo và anh trờ tới khe chạm môi mình vào dôi môi xinh của Thảo để tận hưởng nụ hôn ngọt ngaò, anh nghe như mùa xuân đến với anh như bất tận.Kết Thúc (END)