Tác giả:

Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua…

Chương 25: Chương 25

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Hình như em muốn bệnh rồi hay sao ấỵHạnh cười khúc khích :- Mi bệnh thì mắc mớ gì đến tụi này. Đi nhanh cho khuất mắt tạThảo công môi :- Chị dâu gì dữ như chằn. Em chồng bệnh cũng không sót thương.- Có người lo i rồi kìạ- Ai ?Hạnh chỉ ra cổng :- Đó !Thảo thoáng thấy dáng Minh đi và`o, sợ anh Hai bắt chuyện cô giục :- Anh Hai, mau chở nho? Hạnh về đi !Hiếu đứng khoanh tay :- Bây giờ bỗng nhiên anh không muốn chơ? Hạnh về mà anh muốn chở em à. Em bệnh phải ưu tiên.Thảo xua tay lia lịa :- Em hết bệnh rồi, Anh không cần phải lọ- Nhưng bây giờ anh bỗng muốn lo cho em mà.Hạnh cười khúc khích, Thảo lườm bạn, ra hiệu cho Hạnh giúp mình. Hạnh phớt lờ :- Anh Hiếu, em rễ tương lai cũa anh đó.Hiếu nhìn Thảo :- Phải vậy không nhỏ ?Thảo chối phăng :- Đâu có đâu, anh nói anh ấy tìm em là để trả hận đó mà.Hiếu phì cười :- Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ngày đầu anh đã chịu đưa em qua đoạn đường đầy mưa, chắc là tình cảm tràn đầỵThảo phụng phịu :- Có cần anh nói nhiều như vậy không ?- Nói nhiều thì không cần, nhưng bắt tay em rễ tương lai thì cần lắm chứ.Minh vừa trờ tới :- Anh Hiếu !Hai người bắt tay nhau vui vẽ, Thảo há hốc mồm :- Hai người quen nhau hả ?Minh cười :- Anh với Hiếu là đồng nghiệp. Hôm đó anh vừa ở nhà anh Hiếu ra là gặp Bé đó.Hiếu gật đầu :- Không ngờ em gái tôi đi bắt nạt cậu, thiệt là có lỗị- Dù sao cũng lỗi của tôịHiếu chỉ em gái :- Có phải cậu luôn bị nó ăn hiếp ?Minh bênh vực cho Thảo :- Tại Thảo vui tính thôi, chứ cô bé hiền lắm.- Trời ơi, tôi có nghe lằm không đó.Thao giậm chân :- Anh Hai, nho? Hanh chờ anh kìạHiếu kéo tay Minh ra một chỗ rĩ tai. Thao thấy Minh gặt đầu lia lịa. Hiếu quay lại rũ Hạnh về, Thao liền tra vấn Minh :- Anh Hai nói gì với anh vậy ?- Đâu có nói gì đâu- Hổng có mà gật đầu lia lịạ- Anh ấy chỉ đùa cho Thảo hồi hợp vậy mà.Thảo hờn dỗi :- Anh mà hỗng nói, Thảo giận anh luôn.

- Hình như em muốn bệnh rồi hay sao ấỵ

Hạnh cười khúc khích :

- Mi bệnh thì mắc mớ gì đến tụi này. Đi nhanh cho khuất mắt tạ

Thảo công môi :

- Chị dâu gì dữ như chằn. Em chồng bệnh cũng không sót thương.

- Có người lo i rồi kìạ

- Ai ?

Hạnh chỉ ra cổng :

- Đó !

Thảo thoáng thấy dáng Minh đi và`o, sợ anh Hai bắt chuyện cô giục :

- Anh Hai, mau chở nho? Hạnh về đi !

Hiếu đứng khoanh tay :

- Bây giờ bỗng nhiên anh không muốn chơ? Hạnh về mà anh muốn chở em à. Em bệnh phải ưu tiên.

Thảo xua tay lia lịa :

- Em hết bệnh rồi, Anh không cần phải lọ

- Nhưng bây giờ anh bỗng muốn lo cho em mà.

Hạnh cười khúc khích, Thảo lườm bạn, ra hiệu cho Hạnh giúp mình. Hạnh phớt lờ :

- Anh Hiếu, em rễ tương lai cũa anh đó.

Hiếu nhìn Thảo :

- Phải vậy không nhỏ ?

Thảo chối phăng :

- Đâu có đâu, anh nói anh ấy tìm em là để trả hận đó mà.

Hiếu phì cười :

- Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ngày đầu anh đã chịu đưa em qua đoạn đường đầy mưa, chắc là tình cảm tràn đầỵ

Thảo phụng phịu :

- Có cần anh nói nhiều như vậy không ?

- Nói nhiều thì không cần, nhưng bắt tay em rễ tương lai thì cần lắm chứ.

Minh vừa trờ tới :

- Anh Hiếu !

Hai người bắt tay nhau vui vẽ, Thảo há hốc mồm :

- Hai người quen nhau hả ?

Minh cười :

- Anh với Hiếu là đồng nghiệp. Hôm đó anh vừa ở nhà anh Hiếu ra là gặp Bé đó.

Hiếu gật đầu :

- Không ngờ em gái tôi đi bắt nạt cậu, thiệt là có lỗị

- Dù sao cũng lỗi của tôị

Hiếu chỉ em gái :

- Có phải cậu luôn bị nó ăn hiếp ?

Minh bênh vực cho Thảo :

- Tại Thảo vui tính thôi, chứ cô bé hiền lắm.

- Trời ơi, tôi có nghe lằm không đó.

Thao giậm chân :

- Anh Hai, nho? Hanh chờ anh kìạ

Hiếu kéo tay Minh ra một chỗ rĩ tai. Thao thấy Minh gặt đầu lia lịa. Hiếu quay lại rũ Hạnh về, Thao liền tra vấn Minh :

- Anh Hai nói gì với anh vậy ?

- Đâu có nói gì đâu

- Hổng có mà gật đầu lia lịạ

- Anh ấy chỉ đùa cho Thảo hồi hợp vậy mà.

Thảo hờn dỗi :

- Anh mà hỗng nói, Thảo giận anh luôn.

Cô Bé Thích ĐùaTác giả: Quỳnh GiaoMưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ không còn làm sao cao hơn mực nước hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên: - Dô.... vô ! Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ. - Xin lỗi, xin lỗi ! Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì... - Ái... cha ! Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích: - Đáng đờị Người lạ trề môi: - Con gái gì dữ như chằn. Thanh Thảo háy lại: - Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à? - Người ta xin lỗi rồi chứ bô.. - Xin lỗi là xong sao? - Vậy cô bé muốn gì? Thanh Thảo sững sờ: - Ê, đó kêu đây bằng gì đó? - Cô bé ! Thanh Thảo phùng má: - Hỗng dám bé đâu"em trai". Người lạ lắc đầu: - Chịu thua… - Hình như em muốn bệnh rồi hay sao ấỵHạnh cười khúc khích :- Mi bệnh thì mắc mớ gì đến tụi này. Đi nhanh cho khuất mắt tạThảo công môi :- Chị dâu gì dữ như chằn. Em chồng bệnh cũng không sót thương.- Có người lo i rồi kìạ- Ai ?Hạnh chỉ ra cổng :- Đó !Thảo thoáng thấy dáng Minh đi và`o, sợ anh Hai bắt chuyện cô giục :- Anh Hai, mau chở nho? Hạnh về đi !Hiếu đứng khoanh tay :- Bây giờ bỗng nhiên anh không muốn chơ? Hạnh về mà anh muốn chở em à. Em bệnh phải ưu tiên.Thảo xua tay lia lịa :- Em hết bệnh rồi, Anh không cần phải lọ- Nhưng bây giờ anh bỗng muốn lo cho em mà.Hạnh cười khúc khích, Thảo lườm bạn, ra hiệu cho Hạnh giúp mình. Hạnh phớt lờ :- Anh Hiếu, em rễ tương lai cũa anh đó.Hiếu nhìn Thảo :- Phải vậy không nhỏ ?Thảo chối phăng :- Đâu có đâu, anh nói anh ấy tìm em là để trả hận đó mà.Hiếu phì cười :- Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ngày đầu anh đã chịu đưa em qua đoạn đường đầy mưa, chắc là tình cảm tràn đầỵThảo phụng phịu :- Có cần anh nói nhiều như vậy không ?- Nói nhiều thì không cần, nhưng bắt tay em rễ tương lai thì cần lắm chứ.Minh vừa trờ tới :- Anh Hiếu !Hai người bắt tay nhau vui vẽ, Thảo há hốc mồm :- Hai người quen nhau hả ?Minh cười :- Anh với Hiếu là đồng nghiệp. Hôm đó anh vừa ở nhà anh Hiếu ra là gặp Bé đó.Hiếu gật đầu :- Không ngờ em gái tôi đi bắt nạt cậu, thiệt là có lỗị- Dù sao cũng lỗi của tôịHiếu chỉ em gái :- Có phải cậu luôn bị nó ăn hiếp ?Minh bênh vực cho Thảo :- Tại Thảo vui tính thôi, chứ cô bé hiền lắm.- Trời ơi, tôi có nghe lằm không đó.Thao giậm chân :- Anh Hai, nho? Hanh chờ anh kìạHiếu kéo tay Minh ra một chỗ rĩ tai. Thao thấy Minh gặt đầu lia lịa. Hiếu quay lại rũ Hạnh về, Thao liền tra vấn Minh :- Anh Hai nói gì với anh vậy ?- Đâu có nói gì đâu- Hổng có mà gật đầu lia lịạ- Anh ấy chỉ đùa cho Thảo hồi hợp vậy mà.Thảo hờn dỗi :- Anh mà hỗng nói, Thảo giận anh luôn.

Chương 25: Chương 25