Ánh trăng huyền ảo. Cái giá lạnh của nước. Sự tối tăm của biển sâu. Thật yên bình và cô độc, tôi vừa yêu vừa ghét nó. Tại sao ư? Tôi cũng không rõ. Tất cả đều chỉ là những hình ảnh mơ hồ chảy nhẹ qua tâm trí. Đây là mơ ư? Không...nếu đây là mơ thì sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đều chân thật thế này? Tại sao tôi có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực mình thế này? "Nè Kazuto, đến lúc thức dậy rồi đó." Phá tan sự tĩnh lặng nơi đây là lời thì thầm của một người con gái. Thật dịu dàng và ấm áp biết bao, giọng của người thiếu nữ ấy như xua tan hết cái giá lạnh quanh tôi. Nhưng kì lạ thay...dù rất đỗi quen thuộc...ấy vậy mà tôi lại không thể nhớ ra đó là ai. Người mà tôi không muốn quên. Người mà tôi không được phép quên. Là ai...? *** Một giấc mơ kì lạ. Từ từ hé mở hai mí mắt nặng trĩu của mình, hiện hữu trước mặt tôi là một cái trần xám xịt và lạnh lẽo. Mình đã ngủ được bao lâu rồi? Hít một hơi thật sâu để lấy chút oxi cho não hoạt động, tôi từ từ ngồi dậy và vươn đôi vai mỏi mệt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...