1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 5
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Khi đó tôi đang bị Luke đáng ghét che mắt phải lại.Cậu ta và đám người xấu xa đằng sau cậu ta cùng cười to một cách suồng sã, họ nói: “Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Daniel, bây giờ hãy đàn đi! Chỉ cần đàn bản ‘La campanella’[3] cậu đã đàn trong lớp báo cáo là được, à, đây là một bản nhạc hết sức đơn giản, bí quyết để cậu đàn nó chỉ có luyện tập!”[3]Tôi sẽ không cảm thấy tức giận vì sự xúc phạm của họ, tôi biết đây là sự đố kỵ của những kẻ đáng thương là họ đối với tôi.Trong lớp báo cáo, chỉ có một mình tôi chơi bản nhạc hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Có được kết quả như vậy không chỉ có sự chăm chỉ của tôi, mà còn có sự lười biếng của họ. Tôi dám cam đoan, nếu như họ sẵn sàng bớt ra dù là một chút, chỉ một chút thời gian dành cho các cô gái để đi luyện tập, giáo sư cũng không đến mức nổi trận lôi đình.
Khi đó tôi đang bị Luke đáng ghét che mắt phải lại.
Cậu ta và đám người xấu xa đằng sau cậu ta cùng cười to một cách suồng sã, họ nói: “Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Daniel, bây giờ hãy đàn đi! Chỉ cần đàn bản ‘La campanella’[3] cậu đã đàn trong lớp báo cáo là được, à, đây là một bản nhạc hết sức đơn giản, bí quyết để cậu đàn nó chỉ có luyện tập!”
[3]
Tôi sẽ không cảm thấy tức giận vì sự xúc phạm của họ, tôi biết đây là sự đố kỵ của những kẻ đáng thương là họ đối với tôi.
Trong lớp báo cáo, chỉ có một mình tôi chơi bản nhạc hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Có được kết quả như vậy không chỉ có sự chăm chỉ của tôi, mà còn có sự lười biếng của họ. Tôi dám cam đoan, nếu như họ sẵn sàng bớt ra dù là một chút, chỉ một chút thời gian dành cho các cô gái để đi luyện tập, giáo sư cũng không đến mức nổi trận lôi đình.
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Khi đó tôi đang bị Luke đáng ghét che mắt phải lại.Cậu ta và đám người xấu xa đằng sau cậu ta cùng cười to một cách suồng sã, họ nói: “Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Daniel, bây giờ hãy đàn đi! Chỉ cần đàn bản ‘La campanella’[3] cậu đã đàn trong lớp báo cáo là được, à, đây là một bản nhạc hết sức đơn giản, bí quyết để cậu đàn nó chỉ có luyện tập!”[3]Tôi sẽ không cảm thấy tức giận vì sự xúc phạm của họ, tôi biết đây là sự đố kỵ của những kẻ đáng thương là họ đối với tôi.Trong lớp báo cáo, chỉ có một mình tôi chơi bản nhạc hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Có được kết quả như vậy không chỉ có sự chăm chỉ của tôi, mà còn có sự lười biếng của họ. Tôi dám cam đoan, nếu như họ sẵn sàng bớt ra dù là một chút, chỉ một chút thời gian dành cho các cô gái để đi luyện tập, giáo sư cũng không đến mức nổi trận lôi đình.