1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 6
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Nhưng bây giờ tôi đang bị những kẻ đáng thương này che mắt phải, điều này khiến tôi cảm thấy tức giận.Bọn họ nắm lấy tay tôi ném lên phím trắng, phát ra một tiếng đàn ồn ào giống như tiếng thét lên.“Đàn đi! Đàn đi!” Nụ cười vặn vẹo của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào ký ức cơ bắp của ngón tay lần mò trên phím đàn, bắt đầu trắc trở đàn bản “La campanella”.
Nhưng bây giờ tôi đang bị những kẻ đáng thương này che mắt phải, điều này khiến tôi cảm thấy tức giận.
Bọn họ nắm lấy tay tôi ném lên phím trắng, phát ra một tiếng đàn ồn ào giống như tiếng thét lên.
“Đàn đi! Đàn đi!” Nụ cười vặn vẹo của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào ký ức cơ bắp của ngón tay lần mò trên phím đàn, bắt đầu trắc trở đàn bản “La campanella”.
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Nhưng bây giờ tôi đang bị những kẻ đáng thương này che mắt phải, điều này khiến tôi cảm thấy tức giận.Bọn họ nắm lấy tay tôi ném lên phím trắng, phát ra một tiếng đàn ồn ào giống như tiếng thét lên.“Đàn đi! Đàn đi!” Nụ cười vặn vẹo của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào ký ức cơ bắp của ngón tay lần mò trên phím đàn, bắt đầu trắc trở đàn bản “La campanella”.