Tác giả:

1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.

Chương 9

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của những tên xấu xa kia càng đi càng xa, tôi mới có thể mở mắt phải ra, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.Ánh nắng sau buổi trưa của Paris đang xuyên qua cửa kính phòng đàn rơi trên mặt tôi và mặt cậu ấy. Những hạt bụi nhỏ xíu nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh cậu ấy, chậm rãi rơi xuống dưới, rơi trên phím đàn trắng của cây đàn piano tam giác. Mái tóc vàng của cậu ấy hòa tan vào màu vàng kim của nắng, cậu ấy chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn tôi rồi cười lên, duỗi một tay bàn xinh đẹp ra.“Tớ tên là Sean Penn.”

Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của những tên xấu xa kia càng đi càng xa, tôi mới có thể mở mắt phải ra, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Ánh nắng sau buổi trưa của Paris đang xuyên qua cửa kính phòng đàn rơi trên mặt tôi và mặt cậu ấy. Những hạt bụi nhỏ xíu nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh cậu ấy, chậm rãi rơi xuống dưới, rơi trên phím đàn trắng của cây đàn piano tam giác. Mái tóc vàng của cậu ấy hòa tan vào màu vàng kim của nắng, cậu ấy chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn tôi rồi cười lên, duỗi một tay bàn xinh đẹp ra.

“Tớ tên là Sean Penn.”

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của những tên xấu xa kia càng đi càng xa, tôi mới có thể mở mắt phải ra, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.Ánh nắng sau buổi trưa của Paris đang xuyên qua cửa kính phòng đàn rơi trên mặt tôi và mặt cậu ấy. Những hạt bụi nhỏ xíu nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh cậu ấy, chậm rãi rơi xuống dưới, rơi trên phím đàn trắng của cây đàn piano tam giác. Mái tóc vàng của cậu ấy hòa tan vào màu vàng kim của nắng, cậu ấy chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn tôi rồi cười lên, duỗi một tay bàn xinh đẹp ra.“Tớ tên là Sean Penn.”

Chương 9