Tác giả:

1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.

Chương 10

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Sean Penn.À, đây là một cái tên nghe êm tai biết bao.Mỗi lần tôi mở miệng để đọc cái tên này, tôi cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Cho dù chủ nhân của cái tên này đã rời xa tôi rất lâu, nhưng chỉ cần đọc nó lên tôi vẫn có thể nhớ đến rất nhiều điều tốt đẹp.Tôi vẫn có thể nhớ bầu trời trong xanh ngày hôm đó của Paris, tôi vẫn có thể nhớ đến đóa hoa nở rộ và tán cây tươi tốt trong mùa hạ năm đó, tôi vẫn có thể nhớ đến cảm giác mềm mại khi mái tóc vàng của cậu ấy cọ qua cổ tôi, tôi vẫn có thể nhớ đến nụ cười của cậu ấy.Tất cả những thứ này đều chưa từng phai màu cùng trí nhớ ngày càng già nua của tôi, chúng tươi đẹp ở trước mắt như mới hôm qua.

Sean Penn.

À, đây là một cái tên nghe êm tai biết bao.

Mỗi lần tôi mở miệng để đọc cái tên này, tôi cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Cho dù chủ nhân của cái tên này đã rời xa tôi rất lâu, nhưng chỉ cần đọc nó lên tôi vẫn có thể nhớ đến rất nhiều điều tốt đẹp.

Tôi vẫn có thể nhớ bầu trời trong xanh ngày hôm đó của Paris, tôi vẫn có thể nhớ đến đóa hoa nở rộ và tán cây tươi tốt trong mùa hạ năm đó, tôi vẫn có thể nhớ đến cảm giác mềm mại khi mái tóc vàng của cậu ấy cọ qua cổ tôi, tôi vẫn có thể nhớ đến nụ cười của cậu ấy.

Tất cả những thứ này đều chưa từng phai màu cùng trí nhớ ngày càng già nua của tôi, chúng tươi đẹp ở trước mắt như mới hôm qua.

Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Sean Penn.À, đây là một cái tên nghe êm tai biết bao.Mỗi lần tôi mở miệng để đọc cái tên này, tôi cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Cho dù chủ nhân của cái tên này đã rời xa tôi rất lâu, nhưng chỉ cần đọc nó lên tôi vẫn có thể nhớ đến rất nhiều điều tốt đẹp.Tôi vẫn có thể nhớ bầu trời trong xanh ngày hôm đó của Paris, tôi vẫn có thể nhớ đến đóa hoa nở rộ và tán cây tươi tốt trong mùa hạ năm đó, tôi vẫn có thể nhớ đến cảm giác mềm mại khi mái tóc vàng của cậu ấy cọ qua cổ tôi, tôi vẫn có thể nhớ đến nụ cười của cậu ấy.Tất cả những thứ này đều chưa từng phai màu cùng trí nhớ ngày càng già nua của tôi, chúng tươi đẹp ở trước mắt như mới hôm qua.

Chương 10