1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 25
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Màn đêm buông xuống, tiếng súng chói tai xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh của Paris.Tiếng vang kia đã xé toạc cái gọi là ảo ảnh hòa bình, chấn động trái tim của mỗi một người dân Pháp. Những tên Quốc xã[4] này cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang sau cùng và để lộ răng nhanh của chúng.[4]Súng trong tay chúng nhắm về phía người dân vô tội, chúng nói: Nơi này có người muốn phản kháng, nơi này có người muốn phá hỏng kế hoạch vĩ đại của chúng, người phá hỏng kế hoạch đương nhiên phải chịu trừng phạt.Đúng vậy, Đảng quốc xã tin tưởng lãnh đạo của họ một cách trung thành, vì thế bọn chúng không ngần ngại bỏ ra tất cả… Cũng không ngần ngại để những dân tộc khác bỏ ra tất cả.
Màn đêm buông xuống, tiếng súng chói tai xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh của Paris.
Tiếng vang kia đã xé toạc cái gọi là ảo ảnh hòa bình, chấn động trái tim của mỗi một người dân Pháp. Những tên Quốc xã[4] này cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang sau cùng và để lộ răng nhanh của chúng.
[4]
Súng trong tay chúng nhắm về phía người dân vô tội, chúng nói: Nơi này có người muốn phản kháng, nơi này có người muốn phá hỏng kế hoạch vĩ đại của chúng, người phá hỏng kế hoạch đương nhiên phải chịu trừng phạt.
Đúng vậy, Đảng quốc xã tin tưởng lãnh đạo của họ một cách trung thành, vì thế bọn chúng không ngần ngại bỏ ra tất cả… Cũng không ngần ngại để những dân tộc khác bỏ ra tất cả.
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Màn đêm buông xuống, tiếng súng chói tai xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh của Paris.Tiếng vang kia đã xé toạc cái gọi là ảo ảnh hòa bình, chấn động trái tim của mỗi một người dân Pháp. Những tên Quốc xã[4] này cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang sau cùng và để lộ răng nhanh của chúng.[4]Súng trong tay chúng nhắm về phía người dân vô tội, chúng nói: Nơi này có người muốn phản kháng, nơi này có người muốn phá hỏng kế hoạch vĩ đại của chúng, người phá hỏng kế hoạch đương nhiên phải chịu trừng phạt.Đúng vậy, Đảng quốc xã tin tưởng lãnh đạo của họ một cách trung thành, vì thế bọn chúng không ngần ngại bỏ ra tất cả… Cũng không ngần ngại để những dân tộc khác bỏ ra tất cả.