1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.
Chương 26
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Trước kia, tôi không quan tâm đến sự tàn ác của họ, bởi vì họ chưa bước lên đất Pháp. Sau này, khi họ giết người Do Thái trên đất Pháp, tôi giả vờ làm như không thấy, tôi vô cùng vui mừng vì tôi và Sean Penn đều không phải dân tộc Do Thái đáng thương.Giờ đây, cuối cùng họ cũng chĩa họng súng vào tất cả những người sinh sống trên mảnh đất này.Tức giận, buồn bã tràn ngập bầu trời xám xịt của Paris, mỗi ngày nơi đây đều có người chết đi, mỗi ngày nơi đây đều có phụ nữ và trẻ em bị Đảng quốc xã tàn ác bắt đi. Sự tuyệt vọng như một lớp vải mỏng màu đen, đè nén trái tim của mỗi người, chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc vùng lên.
Trước kia, tôi không quan tâm đến sự tàn ác của họ, bởi vì họ chưa bước lên đất Pháp. Sau này, khi họ giết người Do Thái trên đất Pháp, tôi giả vờ làm như không thấy, tôi vô cùng vui mừng vì tôi và Sean Penn đều không phải dân tộc Do Thái đáng thương.
Giờ đây, cuối cùng họ cũng chĩa họng súng vào tất cả những người sinh sống trên mảnh đất này.
Tức giận, buồn bã tràn ngập bầu trời xám xịt của Paris, mỗi ngày nơi đây đều có người chết đi, mỗi ngày nơi đây đều có phụ nữ và trẻ em bị Đảng quốc xã tàn ác bắt đi. Sự tuyệt vọng như một lớp vải mỏng màu đen, đè nén trái tim của mỗi người, chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc vùng lên.
Bầu Trời Trong Xanh Của ParisTác giả: Nhi TôTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”. Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa. Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi. Trước kia, tôi không quan tâm đến sự tàn ác của họ, bởi vì họ chưa bước lên đất Pháp. Sau này, khi họ giết người Do Thái trên đất Pháp, tôi giả vờ làm như không thấy, tôi vô cùng vui mừng vì tôi và Sean Penn đều không phải dân tộc Do Thái đáng thương.Giờ đây, cuối cùng họ cũng chĩa họng súng vào tất cả những người sinh sống trên mảnh đất này.Tức giận, buồn bã tràn ngập bầu trời xám xịt của Paris, mỗi ngày nơi đây đều có người chết đi, mỗi ngày nơi đây đều có phụ nữ và trẻ em bị Đảng quốc xã tàn ác bắt đi. Sự tuyệt vọng như một lớp vải mỏng màu đen, đè nén trái tim của mỗi người, chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc vùng lên.