MỞ ĐẦU Ngày 17, tháng 10, năm 1988, 3.30 chiều Một cái vòi nước đang nhỏ giọt. Những mẩu bánh mì vụn và vết bẩn hồng hồng trên bàn ăn. Quả chuối đã thâm đen hết nửa và cũng bốc mùi chẳng kém hình dạng của nó. Nếu tôi chỉ tập trung vào những thứ này thôi chứ không phải bất cứ thứ gì khác, chỉ tập trung vào chúng và im lặng, không gây tiếng ồn, thì chẳng mấy chốc mọi cái sẽ qua đi, tôi có thể trở về nhà và không phải nhìn thấy bố Cameron nữa. Ông ta đang la hét, quát mắng về việc Cameron luôn về nhà muộn sau giờ học. Trong khi cái chuồng nhốt thằn lằn cảnh đang cần được lau rửa và bố cậu ta hối tiếc là đã giao cho Cameron việc quan trọng ấy. Điều tồi tệ đã xảy ra. Lũ trẻ lúc nào cùng quên tiệt việc phải để mắt đến mọi thứ và ỷ lại vào bố mẹ chúng. Cameron cũng là một đứa như thế mà thôi. Nếu một ngày nào đó Cameron từ trường về nhà và thấy rằng cả nhà đã biến mất không nói với cậu lời nào bởi vì họ đã chán ngấy cậu đến tận cổ thì không biết Cameron sẽ xoay sở ra sao với con thằn lằn…
Tác giả: