(Nờ Y beta) Sớm tinh mơ. Sương mù giăng là là mặt đất. Trong một tiểu viện, hoa cỏ tỏa hương thơm tươi mát, thoang thoảng vờn quanh, như mơn trớn, như vuốt ve từng giác quan của Lam Chỉ. "Thưa sư huynh, các đệ tử mới nhập môn đã lên núi, tập trung ở đại điện rồi ạ. Xin sư huynh mau qua bên đó ạ." Ngoài cửa là một giọng nói tuy kính cẩn nhưng lại rất non nớt, thậm chí còn có vẻ sợ sệt. Đây là giọng của A Sinh - người hầu chuyên lo việc vặt cho Lam Chỉ. Lam Chỉ đỡ trán ngồi trên giường. Cả người cậu uể oải, nói với người bên ngoài: "Ta dặn nhóc là nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới viện của ta rồi mà? Nhóc cứ tập trung tu luyện đi. Không cần phải hầu hạ ta đâu." "Đệ rõ rồi ạ." Bé trai ngoài cửa nghe thế thì vắt giò lên cổ chạy luôn. Lam Chỉ nghiêng người xuống giường, cầm y phục đang vắt trên giá áo lên. Dù đã tới đây được mấy tháng rồi, nhưng Lam Chỉ vẫn chưa thích nghi được hết mọi việc, nhất là việc có người theo hầu sau lưng mình như thế. Không phải là cậu không thích có…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...