Nơi khúc ngoặt có một cửa tiệm nhỏ bị tửu lâu sát vách ngăn trở, giống như hòn đá nhỏ trong góc, cả ngày không thấy ánh sáng. Cửa tiệm tên gọi Minh Phong cư, danh tự tao nhã, rồi lại có chút không cân xứng với bề ngoài không mới không cũ kia.
[Chúng Sinh Chi Kiếp] là một bộ văn tu tiên có tam quan rất thẳng.
Trong bóng đêm vô tận, mỗi người đều đang làm việc của chính mình. Việc này, chính là ngủ. Thế nhưng, có bốn người, khác hoàn toàn với những người khác. Một nam nhân từ khi khai triều đến nay bị người gọi là “Xử án thần thủ”, đang ở trong sân tự hỏi mình về án kiện.
Edit by An Nhiên Nam nhân thoạt nhìn khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, kìm cổ tay Mạc Thanh, mắt phượng hẹp dài rủ xuống. Đồng tử giống như đầm nước, thâm sâu khó dò, trong đáy mắt không biết là tâm tình gì.
Trăng sáng sao thưa, một bóng đen lặng yên không tiếng động chạy như bay trên con đường mòn ở trong rừng cây tối mịt. Thập Tam thi triển khinh công, diện vô biểu tình nhìn thẳng phía trước, như có như không chú ý động tĩnh xung quanh.
“Tao không chịu nổi!” Lon bia trong tay bị bóp bẹp, ném mạnh xuống gầm bàn phát ra âm thanh rõràng. Phương Mộc đập bàn đứng dậy, lộ ra gương mặt trắng nõn đỏ bừng,giận dữ không kiềm chế được vung nắm tay: “Khốn kiếp, đêm nay tao quay lạilàm chết nó!”
(Nờ Y beta) Sớm tinh mơ. Sương mù giăng là là mặt đất. Trong một tiểu viện, hoa cỏ tỏa hương thơm tươi mát, thoang thoảng vờn quanh, như mơn trớn, như vuốt ve từng giác quan của Lam Chỉ. "Thưa sư huynh, các đệ tử mới nhập môn đã lên núi, tập trung ở đại điện rồi ạ.
Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn.