Ngoài cửa sổ có tiếng thác nước và chim diều hâu, thác nước ấy gần ngay bên song cửa sổ, gió núi cùng hơi nước tản vào phòng, dần dần thấm ướt quần áo nàng.Có thị nữ mặc xiêm y trắng lặng lẽ tiến vào châm thêm nén hương rồi lại lặng lẽ mà lui ra. Họ cũng biết nàng thích châm hương lúc tĩnh tự, họ cũng biết nàng thích yên tĩnh, họ còn biết cả chuyện nàng thích nam nhân như thế nào nữa. Nén nhang thứ hai cháy hết, có tiếng bước chân nhỏ, nhẹ nhàng tiến lại gần, nữ tử đứng sau mang âm thanh dịu dàng, nàng mở mắt, hơi nước đã làm cả trang phục màu đen sẫm lại, chẳng để sót lại chút nào. Nàng cũng chẳng thèm để ý, mặc cả bộ y phục ẩm ướt quay người lại liền nhìn thấy thị nữ áo trắng đang vây xung quanh nam nhân đồ đen. Nam nhân mặc được đồ đen đẹp như vậy quả thật không nhiều, người trước mắt cũng coi như là một người. Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn khoá chặt nàng, chuyên chú như vậy, tựa như toàn bộ thế giới của hắn chỉ chứa mỗi nàng. Nàng thích một đôi mắt như vậy, thế nên nàng bảo “…
Chương 8
Huyền Y Như CốTác giả: Hỉ Dạ Bất MịTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgoài cửa sổ có tiếng thác nước và chim diều hâu, thác nước ấy gần ngay bên song cửa sổ, gió núi cùng hơi nước tản vào phòng, dần dần thấm ướt quần áo nàng.Có thị nữ mặc xiêm y trắng lặng lẽ tiến vào châm thêm nén hương rồi lại lặng lẽ mà lui ra. Họ cũng biết nàng thích châm hương lúc tĩnh tự, họ cũng biết nàng thích yên tĩnh, họ còn biết cả chuyện nàng thích nam nhân như thế nào nữa. Nén nhang thứ hai cháy hết, có tiếng bước chân nhỏ, nhẹ nhàng tiến lại gần, nữ tử đứng sau mang âm thanh dịu dàng, nàng mở mắt, hơi nước đã làm cả trang phục màu đen sẫm lại, chẳng để sót lại chút nào. Nàng cũng chẳng thèm để ý, mặc cả bộ y phục ẩm ướt quay người lại liền nhìn thấy thị nữ áo trắng đang vây xung quanh nam nhân đồ đen. Nam nhân mặc được đồ đen đẹp như vậy quả thật không nhiều, người trước mắt cũng coi như là một người. Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn khoá chặt nàng, chuyên chú như vậy, tựa như toàn bộ thế giới của hắn chỉ chứa mỗi nàng. Nàng thích một đôi mắt như vậy, thế nên nàng bảo “… Hoắc Thanh yêu Quân Liệt mười ba năm, mười ba năm trước, nàng gặp được Quân Liệt dưới cây đào ở đỉnh Thương Nguyệt, nói nàng yêu hoa đào chỉ là bởi vì nàng yêu Quân Liệt, yêu cái liếc mắt thuở đầu ấy. Mười ba năm sau, Quân Liệt của nàng cũng có người hắn yêu.Quân Liệt của nàng cuối cùng cũng hiểu được tình yêu.Lễ mà Quân Liệt cho làm không phải lễ nạp thiếp, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng, hắn muốn cưới cô gái mình thích làm thê tử, chỉ là một người sao có thể có hai thê tử chứ?Hắn là võ lâm chí tôn, mỗi tiếng nói, hành động của hắn đều sẽ được nhiều người trong thiên hạ chú ý tới.Nàng nhìn thấy cô gái Quân Liệt thích ở rừng đào, nàng ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả một rừng hoa đào.“Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, mấy lần chàng rơi vào tình thế nguy hiểm, đều là ta cứu chàng.” Nàng nói, “vì cứu chàng, ta đã mất hết võ công…”Ngay cả những người hầu cận bên cạnh Quân Liệt đều biết, nữ tử này đến từ nơi xa xôi khác, võ công của nàng đạt đến đỉnh cao như thế nào, tranh đoạt trong võ lâm, nàng không biết đã giúp Quân Liệt bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng, vì bảo vệ cho Quân Liệt, nàng mạo hiểm mất hết võ công để tránh hiểm nguy.Thói quen chẳng phải là yêu, Quân Liệt quen có nàng làm bạn, quen nàng trầm mặc, quen chăm sóc nàng, nhưng hắn không yêu nàng.Hắn sẽ yêu ân nhân cứu mạng bèo nước gặp nhau, hắn không yêu người thê tử là nàng.Nàng viết hưu thư, trước mặt trên dưới Thiên Lan các, nàng nói với Quân Liệt của nàng: “Hưu thư không phải là chàng bỏ ta, là ta vứt bỏ chàng, chàng phụ hứa hẹn của Quân Hoắc, phụ lời hứa của cha mẹ, và cũng phụ cả ta, hôm nay Hoắc Thanh ta với Quân Liệt chàng, với Thiên Lan các, ân đoạn nghĩa tuyệt, không đội trời chung!”Kẻ phụ ta, không thể giữ lại.Cuối cùng, người duy nhất trên đời này có thể làm tổn thương đến nàng đã bị đích thân nàng bỏ rồi.
Hoắc Thanh yêu Quân Liệt mười ba năm, mười ba năm trước, nàng gặp được Quân Liệt dưới cây đào ở đỉnh Thương Nguyệt, nói nàng yêu hoa đào chỉ là bởi vì nàng yêu Quân Liệt, yêu cái liếc mắt thuở đầu ấy. Mười ba năm sau, Quân Liệt của nàng cũng có người hắn yêu.
Quân Liệt của nàng cuối cùng cũng hiểu được tình yêu.
Lễ mà Quân Liệt cho làm không phải lễ nạp thiếp, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng, hắn muốn cưới cô gái mình thích làm thê tử, chỉ là một người sao có thể có hai thê tử chứ?
Hắn là võ lâm chí tôn, mỗi tiếng nói, hành động của hắn đều sẽ được nhiều người trong thiên hạ chú ý tới.
Nàng nhìn thấy cô gái Quân Liệt thích ở rừng đào, nàng ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả một rừng hoa đào.
“Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, mấy lần chàng rơi vào tình thế nguy hiểm, đều là ta cứu chàng.” Nàng nói, “vì cứu chàng, ta đã mất hết võ công…”
Ngay cả những người hầu cận bên cạnh Quân Liệt đều biết, nữ tử này đến từ nơi xa xôi khác, võ công của nàng đạt đến đỉnh cao như thế nào, tranh đoạt trong võ lâm, nàng không biết đã giúp Quân Liệt bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng, vì bảo vệ cho Quân Liệt, nàng mạo hiểm mất hết võ công để tránh hiểm nguy.
Thói quen chẳng phải là yêu, Quân Liệt quen có nàng làm bạn, quen nàng trầm mặc, quen chăm sóc nàng, nhưng hắn không yêu nàng.
Hắn sẽ yêu ân nhân cứu mạng bèo nước gặp nhau, hắn không yêu người thê tử là nàng.
Nàng viết hưu thư, trước mặt trên dưới Thiên Lan các, nàng nói với Quân Liệt của nàng: “Hưu thư không phải là chàng bỏ ta, là ta vứt bỏ chàng, chàng phụ hứa hẹn của Quân Hoắc, phụ lời hứa của cha mẹ, và cũng phụ cả ta, hôm nay Hoắc Thanh ta với Quân Liệt chàng, với Thiên Lan các, ân đoạn nghĩa tuyệt, không đội trời chung!”
Kẻ phụ ta, không thể giữ lại.
Cuối cùng, người duy nhất trên đời này có thể làm tổn thương đến nàng đã bị đích thân nàng bỏ rồi.
Huyền Y Như CốTác giả: Hỉ Dạ Bất MịTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNgoài cửa sổ có tiếng thác nước và chim diều hâu, thác nước ấy gần ngay bên song cửa sổ, gió núi cùng hơi nước tản vào phòng, dần dần thấm ướt quần áo nàng.Có thị nữ mặc xiêm y trắng lặng lẽ tiến vào châm thêm nén hương rồi lại lặng lẽ mà lui ra. Họ cũng biết nàng thích châm hương lúc tĩnh tự, họ cũng biết nàng thích yên tĩnh, họ còn biết cả chuyện nàng thích nam nhân như thế nào nữa. Nén nhang thứ hai cháy hết, có tiếng bước chân nhỏ, nhẹ nhàng tiến lại gần, nữ tử đứng sau mang âm thanh dịu dàng, nàng mở mắt, hơi nước đã làm cả trang phục màu đen sẫm lại, chẳng để sót lại chút nào. Nàng cũng chẳng thèm để ý, mặc cả bộ y phục ẩm ướt quay người lại liền nhìn thấy thị nữ áo trắng đang vây xung quanh nam nhân đồ đen. Nam nhân mặc được đồ đen đẹp như vậy quả thật không nhiều, người trước mắt cũng coi như là một người. Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn khoá chặt nàng, chuyên chú như vậy, tựa như toàn bộ thế giới của hắn chỉ chứa mỗi nàng. Nàng thích một đôi mắt như vậy, thế nên nàng bảo “… Hoắc Thanh yêu Quân Liệt mười ba năm, mười ba năm trước, nàng gặp được Quân Liệt dưới cây đào ở đỉnh Thương Nguyệt, nói nàng yêu hoa đào chỉ là bởi vì nàng yêu Quân Liệt, yêu cái liếc mắt thuở đầu ấy. Mười ba năm sau, Quân Liệt của nàng cũng có người hắn yêu.Quân Liệt của nàng cuối cùng cũng hiểu được tình yêu.Lễ mà Quân Liệt cho làm không phải lễ nạp thiếp, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng, hắn muốn cưới cô gái mình thích làm thê tử, chỉ là một người sao có thể có hai thê tử chứ?Hắn là võ lâm chí tôn, mỗi tiếng nói, hành động của hắn đều sẽ được nhiều người trong thiên hạ chú ý tới.Nàng nhìn thấy cô gái Quân Liệt thích ở rừng đào, nàng ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả một rừng hoa đào.“Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, mấy lần chàng rơi vào tình thế nguy hiểm, đều là ta cứu chàng.” Nàng nói, “vì cứu chàng, ta đã mất hết võ công…”Ngay cả những người hầu cận bên cạnh Quân Liệt đều biết, nữ tử này đến từ nơi xa xôi khác, võ công của nàng đạt đến đỉnh cao như thế nào, tranh đoạt trong võ lâm, nàng không biết đã giúp Quân Liệt bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng, vì bảo vệ cho Quân Liệt, nàng mạo hiểm mất hết võ công để tránh hiểm nguy.Thói quen chẳng phải là yêu, Quân Liệt quen có nàng làm bạn, quen nàng trầm mặc, quen chăm sóc nàng, nhưng hắn không yêu nàng.Hắn sẽ yêu ân nhân cứu mạng bèo nước gặp nhau, hắn không yêu người thê tử là nàng.Nàng viết hưu thư, trước mặt trên dưới Thiên Lan các, nàng nói với Quân Liệt của nàng: “Hưu thư không phải là chàng bỏ ta, là ta vứt bỏ chàng, chàng phụ hứa hẹn của Quân Hoắc, phụ lời hứa của cha mẹ, và cũng phụ cả ta, hôm nay Hoắc Thanh ta với Quân Liệt chàng, với Thiên Lan các, ân đoạn nghĩa tuyệt, không đội trời chung!”Kẻ phụ ta, không thể giữ lại.Cuối cùng, người duy nhất trên đời này có thể làm tổn thương đến nàng đã bị đích thân nàng bỏ rồi.