Tác giả:

A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…

Chương 5: Chương 5: Đi shopping (1)

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Tại chỗ của Nastia...Cô nàng nhảy choi choi dạo quanh các shop thời trang của trung tâm, thấy bộ nào ưng ý là mua ngay. Đang tung tăng xách đồ thì "Rầm", cô nàng đụng vào một người và ngã oạch ra đất, đống đồ trên tay cũng rớt tùm lum. Cô xuýt xoa chỗ đau rồi đứng bật dậy, hét lên:" Không có mắt hả?" Cô gái vừa đụng phải cô liền đứng lên xin lỗi:" A, xin lỗi, tôi không cố ý !" Thấy vậy, cơn giận của Nastia cũng mất luôn, cô cúi xuống lượm đồ lên rồi nói:" Thôi, không sao, tôi cũng không nhỏ mọn mà đi so đo với cô !" Nghe vậy, cô gái kia đột nhiên bật khóc thút thít, nói:" Cô không tha thứ cho tôi sao? Hu hu, tôi xin lỗi rồi mà !" Đột ngột, từ sau lưng cô vang lên một tiếng quát:" Này, cô làm gì bạn gái tôi vậy hả?" Cô quay lại thì thấy một tên con trai đang hớt hải xộc thẳng về phía này. Cậu ta nắm vai cô gái kia, lo lắng hỏi:" Em có sao không? Có chuyên gì vậy?" Cô gái kia không nói gì, càng làm cậu ta phát hoảng hơn:" Này, rốt cuộc cô đã làm gì bạn gái tôi vậy hả? Cô ức hiếp cô ấy phải không?" Cô gái kia nhỏ giọng nức nở:" Cô ấy không tha thứ cho em, em xin lỗi rồi mà..." Cậu càng thêm tức giận, mắng xối xả vào mặt cô:" Cô ấy đã xin lỗi rồi còn gì? Sao cô không chịu tha thứ cho cô ấy? Sao cô nhỏ mọn vậy?" Nastis khoanh tay trước ngực, cười mỉa:" Phải không? Vậy tôi hỏi cậu, tôi từng nói tôi không tha thứ cho cô ta sao? Cậu nghe thấy sao? Tôi xin nhắc nhở cậu, đừng nghe một phía mà đi trách cứ người khác! Tôi không có kiên nhẫn để đứng nghe người khác mắng mình đâu! Tôi đi trước?" Cô xách đồ lên rồi đi thẳng, để mặc cậu phía sau cứ lắp bắp:" Cô, cô..."

Tại chỗ của Nastia...

Cô nàng nhảy choi choi dạo quanh các shop thời trang của trung tâm, thấy bộ nào ưng ý là mua ngay. Đang tung tăng xách đồ thì "Rầm", cô nàng đụng vào một người và ngã oạch ra đất, đống đồ trên tay cũng rớt tùm lum. Cô xuýt xoa chỗ đau rồi đứng bật dậy, hét lên:" Không có mắt hả?" Cô gái vừa đụng phải cô liền đứng lên xin lỗi:" A, xin lỗi, tôi không cố ý !" Thấy vậy, cơn giận của Nastia cũng mất luôn, cô cúi xuống lượm đồ lên rồi nói:" Thôi, không sao, tôi cũng không nhỏ mọn mà đi so đo với cô !" Nghe vậy, cô gái kia đột nhiên bật khóc thút thít, nói:" Cô không tha thứ cho tôi sao? Hu hu, tôi xin lỗi rồi mà !" Đột ngột, từ sau lưng cô vang lên một tiếng quát:" Này, cô làm gì bạn gái tôi vậy hả?" Cô quay lại thì thấy một tên con trai đang hớt hải xộc thẳng về phía này. Cậu ta nắm vai cô gái kia, lo lắng hỏi:" Em có sao không? Có chuyên gì vậy?" Cô gái kia không nói gì, càng làm cậu ta phát hoảng hơn:" Này, rốt cuộc cô đã làm gì bạn gái tôi vậy hả? Cô ức hiếp cô ấy phải không?" Cô gái kia nhỏ giọng nức nở:" Cô ấy không tha thứ cho em, em xin lỗi rồi mà..." Cậu càng thêm tức giận, mắng xối xả vào mặt cô:" Cô ấy đã xin lỗi rồi còn gì? Sao cô không chịu tha thứ cho cô ấy? Sao cô nhỏ mọn vậy?" Nastis khoanh tay trước ngực, cười mỉa:" Phải không? Vậy tôi hỏi cậu, tôi từng nói tôi không tha thứ cho cô ta sao? Cậu nghe thấy sao? Tôi xin nhắc nhở cậu, đừng nghe một phía mà đi trách cứ người khác! Tôi không có kiên nhẫn để đứng nghe người khác mắng mình đâu! Tôi đi trước?" Cô xách đồ lên rồi đi thẳng, để mặc cậu phía sau cứ lắp bắp:" Cô, cô..."

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Tại chỗ của Nastia...Cô nàng nhảy choi choi dạo quanh các shop thời trang của trung tâm, thấy bộ nào ưng ý là mua ngay. Đang tung tăng xách đồ thì "Rầm", cô nàng đụng vào một người và ngã oạch ra đất, đống đồ trên tay cũng rớt tùm lum. Cô xuýt xoa chỗ đau rồi đứng bật dậy, hét lên:" Không có mắt hả?" Cô gái vừa đụng phải cô liền đứng lên xin lỗi:" A, xin lỗi, tôi không cố ý !" Thấy vậy, cơn giận của Nastia cũng mất luôn, cô cúi xuống lượm đồ lên rồi nói:" Thôi, không sao, tôi cũng không nhỏ mọn mà đi so đo với cô !" Nghe vậy, cô gái kia đột nhiên bật khóc thút thít, nói:" Cô không tha thứ cho tôi sao? Hu hu, tôi xin lỗi rồi mà !" Đột ngột, từ sau lưng cô vang lên một tiếng quát:" Này, cô làm gì bạn gái tôi vậy hả?" Cô quay lại thì thấy một tên con trai đang hớt hải xộc thẳng về phía này. Cậu ta nắm vai cô gái kia, lo lắng hỏi:" Em có sao không? Có chuyên gì vậy?" Cô gái kia không nói gì, càng làm cậu ta phát hoảng hơn:" Này, rốt cuộc cô đã làm gì bạn gái tôi vậy hả? Cô ức hiếp cô ấy phải không?" Cô gái kia nhỏ giọng nức nở:" Cô ấy không tha thứ cho em, em xin lỗi rồi mà..." Cậu càng thêm tức giận, mắng xối xả vào mặt cô:" Cô ấy đã xin lỗi rồi còn gì? Sao cô không chịu tha thứ cho cô ấy? Sao cô nhỏ mọn vậy?" Nastis khoanh tay trước ngực, cười mỉa:" Phải không? Vậy tôi hỏi cậu, tôi từng nói tôi không tha thứ cho cô ta sao? Cậu nghe thấy sao? Tôi xin nhắc nhở cậu, đừng nghe một phía mà đi trách cứ người khác! Tôi không có kiên nhẫn để đứng nghe người khác mắng mình đâu! Tôi đi trước?" Cô xách đồ lên rồi đi thẳng, để mặc cậu phía sau cứ lắp bắp:" Cô, cô..."

Chương 5: Chương 5: Đi shopping (1)