A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…
Chương 6: Chương 6: Đi shopping (2)
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Sang chỗ của Mia nào...Mia hí hửng bưng khay đồ ăn tự chọn từ trên quầy xuống, định đi về bàn để đánh chén. Đang đi thì nhỏ cô vấp phải dây giày và ngã sấp xuống cái "Rầm", đáp ngon lành trên mặt đất. Cô xuýt xoa nhìn lại dây giày bị tuột, rủa thầm:" Hừ, đôi giày chết tiệt, lúc về bà nhất định nhét mày vào nhà kho !" Cô bận rộn gom lại đống đồ vương vãi trên mặt đất. Lúc soát lại thì thấy thiếu:" Oái, ly coca của mình đâu nhỉ?" Lúc này, đột nhiên một cốc coca mới mở xuất hiên trước mặt cô, giọng nam ấm áp truyền đến:" Của cô đây!" Cô ngước lên nhìn và chợt sững lại. Biết vì sao không ? Không phải vì chàng trai trước mặt cô đẹp như thiên thần, mà vì trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của cậu rất nổi bật một vết coca màu nâu. Chắc chắn là từ ly coca của cô rồi ! Cô hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp:" A, a, xin, xin lỗi, áo cậu bị bẩn rồi !" Cô vội vàng lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu vàng nhạt, rụt rè đưa cho cậu:" Cậu cầm lau tạm. Xin lỗi, tôi thực không cố ý !" Cậu nhìn cô gái cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, nở nụ cười tỏa nắng:" Ồ ! Không sao, không sao, tôi không để ý đâu, lần sau cậu nên cẩn thận hơn !" Cô mừng rỡ gật đầu, lấy lại ly coca trên tay cậu, cười tươi nói:" Vậy, thật cảm ơn cậu! Tớ xin phép đi trước!" rồi lướt qua cậu chạy đi. Cậu đứng tần ngần nhìn theo bóng cô, trên tay vẫn nắm chiếc khăn của cô. Cậu mỉm cười, rồi xoay người đi.
Sang chỗ của Mia nào...
Mia hí hửng bưng khay đồ ăn tự chọn từ trên quầy xuống, định đi về bàn để đánh chén. Đang đi thì nhỏ cô vấp phải dây giày và ngã sấp xuống cái "Rầm", đáp ngon lành trên mặt đất. Cô xuýt xoa nhìn lại dây giày bị tuột, rủa thầm:" Hừ, đôi giày chết tiệt, lúc về bà nhất định nhét mày vào nhà kho !" Cô bận rộn gom lại đống đồ vương vãi trên mặt đất. Lúc soát lại thì thấy thiếu:" Oái, ly coca của mình đâu nhỉ?" Lúc này, đột nhiên một cốc coca mới mở xuất hiên trước mặt cô, giọng nam ấm áp truyền đến:" Của cô đây!" Cô ngước lên nhìn và chợt sững lại. Biết vì sao không ? Không phải vì chàng trai trước mặt cô đẹp như thiên thần, mà vì trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của cậu rất nổi bật một vết coca màu nâu. Chắc chắn là từ ly coca của cô rồi ! Cô hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp:" A, a, xin, xin lỗi, áo cậu bị bẩn rồi !" Cô vội vàng lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu vàng nhạt, rụt rè đưa cho cậu:
" Cậu cầm lau tạm. Xin lỗi, tôi thực không cố ý !" Cậu nhìn cô gái cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, nở nụ cười tỏa nắng:" Ồ ! Không sao, không sao, tôi không để ý đâu, lần sau cậu nên cẩn thận hơn !" Cô mừng rỡ gật đầu, lấy lại ly coca trên tay cậu, cười tươi nói:" Vậy, thật cảm ơn cậu! Tớ xin phép đi trước!" rồi lướt qua cậu chạy đi. Cậu đứng tần ngần nhìn theo bóng cô, trên tay vẫn nắm chiếc khăn của cô. Cậu mỉm cười, rồi xoay người đi.
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Sang chỗ của Mia nào...Mia hí hửng bưng khay đồ ăn tự chọn từ trên quầy xuống, định đi về bàn để đánh chén. Đang đi thì nhỏ cô vấp phải dây giày và ngã sấp xuống cái "Rầm", đáp ngon lành trên mặt đất. Cô xuýt xoa nhìn lại dây giày bị tuột, rủa thầm:" Hừ, đôi giày chết tiệt, lúc về bà nhất định nhét mày vào nhà kho !" Cô bận rộn gom lại đống đồ vương vãi trên mặt đất. Lúc soát lại thì thấy thiếu:" Oái, ly coca của mình đâu nhỉ?" Lúc này, đột nhiên một cốc coca mới mở xuất hiên trước mặt cô, giọng nam ấm áp truyền đến:" Của cô đây!" Cô ngước lên nhìn và chợt sững lại. Biết vì sao không ? Không phải vì chàng trai trước mặt cô đẹp như thiên thần, mà vì trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của cậu rất nổi bật một vết coca màu nâu. Chắc chắn là từ ly coca của cô rồi ! Cô hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp:" A, a, xin, xin lỗi, áo cậu bị bẩn rồi !" Cô vội vàng lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu vàng nhạt, rụt rè đưa cho cậu:" Cậu cầm lau tạm. Xin lỗi, tôi thực không cố ý !" Cậu nhìn cô gái cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, nở nụ cười tỏa nắng:" Ồ ! Không sao, không sao, tôi không để ý đâu, lần sau cậu nên cẩn thận hơn !" Cô mừng rỡ gật đầu, lấy lại ly coca trên tay cậu, cười tươi nói:" Vậy, thật cảm ơn cậu! Tớ xin phép đi trước!" rồi lướt qua cậu chạy đi. Cậu đứng tần ngần nhìn theo bóng cô, trên tay vẫn nắm chiếc khăn của cô. Cậu mỉm cười, rồi xoay người đi.