Tác giả:

A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…

Chương 33: Chương 33: Lời xin lỗi ngọt ngào (2)

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Trên bãi cỏ trải đầy hoa hồng tím- màu mà cô thích nhất- thành một con đường hoa hồng. Phía cuối con đường đó là một chàng trai đang đứng quay lưng về phía cô. Hình ảnh này, khiến mắt cô đột nhiên nhức nhối. Bóng lưng người con trai trước mặt cô là hình ảnh mà đối với cô, quen thuộc vô cùng. Biết bao lần anh vô tình xoay người đi lướt qua, để lại trong mắt cô là hình bóng xa cách, lãnh đạm của anh. Trong lúc cô đang vẩn vơ với những suy nghĩ của mình, người con trai kia quay lại, anh nhẹ giọng:" Em đến rồi?" Dania giật mình tỉnh lại, che giấu vẻ bối rối dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, cô hỏi:" Mấy cái này là gì vậy?" Trong mắt anh xẹt qua tia thất vọng:" Những điều này là giành cho em, em không hiểu sao?" Cô xoay người, lãnh đạm nói:" Tôi muốn về nhà!" Nicko vội vã gọi theo:" Dania, đợi đã!" Cô không quay đầu, hỏi:" Có chuyện gì? "Nicko tiến lại gần Dania, bỗng nhiên anh quỳ xuống trước mặt cô, giọng nói có chút đượm buồn:" Xin em tha thứ cho anh!" Dania hoảng hốt nhìn Nicko quỳ trước mặt mình, nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng. Nicko nhìn cô, tha thiết nói:" Trước đây, là anh ngu ngốc, là anh không đúng, làm em chịu tổn thương. Nhưng anh có thể bù đắp, chỉ xin em cho anh một cơ hội cuối cùng để anh sửa sai. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng, nếu không có em..." Anh hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:" ... liệu anh có thể tồn tại được không?" Thân mình Dania thoáng cứng nhắc. Cô muốn rời đi, nhưng lại cũng không muốn rời đi. Hít một hơi sâu, cô hỏi:" Vậy.. đáp án là gì?" Nicko nhìn cô, khẳng định:" Anh... sẽ chết!" Mắt Dania nhòa đi, lệ nóng tuôn trào ra khóe mắt. Nicko nói tiếp:" Anh không muốn em đi, ngàn vạn lần cũng không muốn em đi, xin em đừng quay đi, anh sẽ không thể sống được đâu. Từ lúc nhìn thấy tờ hủy hôn kia, anh mới ngộ ra, vị trí của em trong lòng anh, là lớn tới mức nào..."-" Đừng nói nữa!" Dania bịt tai lại, lắc đầu, nước mắt tuôn trào.  Nicko tiến đến, vòng tay ôm chặt lấy Dania, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm:" Xin lỗi !" Dania nức nở:" Sao trước đây lại đối xử với em như vậy hả? Em vô cùng uất ức, anh biết không?" Nicko siết chặt vòng tay lại, tha thiết:" Xin lỗi, là anh sai!" Dania gục đầu vào vai Nicko khóc nức nở, thời gian qua cô đã phải chịu quá nhiều rồi. Nicko chỉ biết im lặng ôm Dania, để mặc cô khóc trên vai mình. Từ ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ để Dania chịu bất kì tổn thương nào nữa, anh muốn cô mãi cười, giống như lúc nhỏ anh và cô đã cùng cười, nụ cười hạnh phúc.

Trên bãi cỏ trải đầy hoa hồng tím- màu mà cô thích nhất- thành một con đường hoa hồng. Phía cuối con đường đó là một chàng trai đang đứng quay lưng về phía cô. Hình ảnh này, khiến mắt cô đột nhiên nhức nhối. Bóng lưng người con trai trước mặt cô là hình ảnh mà đối với cô, quen thuộc vô cùng. Biết bao lần anh vô tình xoay người đi lướt qua, để lại trong mắt cô là hình bóng xa cách, lãnh đạm của anh. Trong lúc cô đang vẩn vơ với những suy nghĩ của mình, người con trai kia quay lại, anh nhẹ giọng:" Em đến rồi?" Dania giật mình tỉnh lại, che giấu vẻ bối rối dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, cô hỏi:" Mấy cái này là gì vậy?" Trong mắt anh xẹt qua tia thất vọng:" Những điều này là giành cho em, em không hiểu sao?" Cô xoay người, lãnh đạm nói:" Tôi muốn về nhà!" Nicko vội vã gọi theo:" Dania, đợi đã!" Cô không quay đầu, hỏi:" Có chuyện gì? "Nicko tiến lại gần Dania, bỗng nhiên anh quỳ xuống trước mặt cô, giọng nói có chút đượm buồn:" Xin em tha thứ cho anh!" Dania hoảng hốt nhìn Nicko quỳ trước mặt mình, nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng. Nicko nhìn cô, tha thiết nói:" Trước đây, là anh ngu ngốc, là anh không đúng, làm em chịu tổn thương. Nhưng anh có thể bù đắp, chỉ xin em cho anh một cơ hội cuối cùng để anh sửa sai. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng, nếu không có em..." Anh hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:" ... liệu anh có thể tồn tại được không?" Thân mình Dania thoáng cứng nhắc. Cô muốn rời đi, nhưng lại cũng không muốn rời đi. Hít một hơi sâu, cô hỏi:" Vậy.. đáp án là gì?" Nicko nhìn cô, khẳng định:" Anh... sẽ chết!" Mắt Dania nhòa đi, lệ nóng tuôn trào ra khóe mắt. Nicko nói tiếp:" Anh không muốn em đi, ngàn vạn lần cũng không muốn em đi, xin em đừng quay đi, anh sẽ không thể sống được đâu. Từ lúc nhìn thấy tờ hủy hôn kia, anh mới ngộ ra, vị trí của em trong lòng anh, là lớn tới mức nào..."-" Đừng nói nữa!" Dania bịt tai lại, lắc đầu, nước mắt tuôn trào.  Nicko tiến đến, vòng tay ôm chặt lấy Dania, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm:" Xin lỗi !" Dania nức nở:" Sao trước đây lại đối xử với em như vậy hả? Em vô cùng uất ức, anh biết không?" Nicko siết chặt vòng tay lại, tha thiết:" Xin lỗi, là anh sai!" Dania gục đầu vào vai Nicko khóc nức nở, thời gian qua cô đã phải chịu quá nhiều rồi. Nicko chỉ biết im lặng ôm Dania, để mặc cô khóc trên vai mình. Từ ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ để Dania chịu bất kì tổn thương nào nữa, anh muốn cô mãi cười, giống như lúc nhỏ anh và cô đã cùng cười, nụ cười hạnh phúc.

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Trên bãi cỏ trải đầy hoa hồng tím- màu mà cô thích nhất- thành một con đường hoa hồng. Phía cuối con đường đó là một chàng trai đang đứng quay lưng về phía cô. Hình ảnh này, khiến mắt cô đột nhiên nhức nhối. Bóng lưng người con trai trước mặt cô là hình ảnh mà đối với cô, quen thuộc vô cùng. Biết bao lần anh vô tình xoay người đi lướt qua, để lại trong mắt cô là hình bóng xa cách, lãnh đạm của anh. Trong lúc cô đang vẩn vơ với những suy nghĩ của mình, người con trai kia quay lại, anh nhẹ giọng:" Em đến rồi?" Dania giật mình tỉnh lại, che giấu vẻ bối rối dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, cô hỏi:" Mấy cái này là gì vậy?" Trong mắt anh xẹt qua tia thất vọng:" Những điều này là giành cho em, em không hiểu sao?" Cô xoay người, lãnh đạm nói:" Tôi muốn về nhà!" Nicko vội vã gọi theo:" Dania, đợi đã!" Cô không quay đầu, hỏi:" Có chuyện gì? "Nicko tiến lại gần Dania, bỗng nhiên anh quỳ xuống trước mặt cô, giọng nói có chút đượm buồn:" Xin em tha thứ cho anh!" Dania hoảng hốt nhìn Nicko quỳ trước mặt mình, nhưng vẫn cứng đầu không chịu mở miệng. Nicko nhìn cô, tha thiết nói:" Trước đây, là anh ngu ngốc, là anh không đúng, làm em chịu tổn thương. Nhưng anh có thể bù đắp, chỉ xin em cho anh một cơ hội cuối cùng để anh sửa sai. Những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng, nếu không có em..." Anh hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:" ... liệu anh có thể tồn tại được không?" Thân mình Dania thoáng cứng nhắc. Cô muốn rời đi, nhưng lại cũng không muốn rời đi. Hít một hơi sâu, cô hỏi:" Vậy.. đáp án là gì?" Nicko nhìn cô, khẳng định:" Anh... sẽ chết!" Mắt Dania nhòa đi, lệ nóng tuôn trào ra khóe mắt. Nicko nói tiếp:" Anh không muốn em đi, ngàn vạn lần cũng không muốn em đi, xin em đừng quay đi, anh sẽ không thể sống được đâu. Từ lúc nhìn thấy tờ hủy hôn kia, anh mới ngộ ra, vị trí của em trong lòng anh, là lớn tới mức nào..."-" Đừng nói nữa!" Dania bịt tai lại, lắc đầu, nước mắt tuôn trào.  Nicko tiến đến, vòng tay ôm chặt lấy Dania, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm:" Xin lỗi !" Dania nức nở:" Sao trước đây lại đối xử với em như vậy hả? Em vô cùng uất ức, anh biết không?" Nicko siết chặt vòng tay lại, tha thiết:" Xin lỗi, là anh sai!" Dania gục đầu vào vai Nicko khóc nức nở, thời gian qua cô đã phải chịu quá nhiều rồi. Nicko chỉ biết im lặng ôm Dania, để mặc cô khóc trên vai mình. Từ ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ để Dania chịu bất kì tổn thương nào nữa, anh muốn cô mãi cười, giống như lúc nhỏ anh và cô đã cùng cười, nụ cười hạnh phúc.

Chương 33: Chương 33: Lời xin lỗi ngọt ngào (2)