Tác giả:

Anh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời…

Chương 18

Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Đầu tháng 12, anh ấy trở về, tôi đi đón anh ấy, sau đó trên đường đi tôi không hề nhắc đến chuyện sinh nhật, anh ấy cũng không có nói. Về đến khách sạn tôi giống như một đứa trẻ chờ mong quà xem anh ấy sẽ tặng cái gì, thế nhưng lại không có gì cả. Nhân lúc anh ấy đi WC, tôi lén nhìn xem hành lý của anh ấy, ngoại trừ quần áo của anh ấy ra thì cái gì cũng không có. Hóa ra là đã thật sự quên rồi, tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, còn lén nhìn, tôi không khỏi cười ra tiếng, đúng lúc anh ấy nhìn thấy, hỏi tôi em cười cái gì vậy, tôi lắc đầu nói không có gì. Có khổ sở, có mất mát, nhưng tôi không nói gì, coi như là không có chuyện này đi.Còn chưa đầy một tháng nữa là đã đến kỳ thi, cho nên thời gian ôn tập ngày càng ít đi, một bản tài liệu ôn tập liên quan đến chính trị vừa mới đến, tôi không thể cứ chơi với anh ấy được. Ban ngày sau khi ra ngoài cơm nước xong xuôi trở về tôi liền đọc sách, có thể anh ấy cũng cảm thấy hết hứng thú với dạng này, ở được hai đêm anh ấy liền đưa tôi về ký túc xá. Còn anh ấy trở về nhà.Khi đó trong đầu tôi toàn là thi cử. Tôi có một môn chuyên ngành bắt đầu học từ con số không, tiếng Anh cũng không tốt, tất cả đều là nhược điểm của tôi, tôi nhất định phải bù lại bằng những môn khác. Thật sự rất gấp nhưng không được vội vàng. Anh ấy không giúp được điều gì, tôi lại không có cách nào bỏ qua mà chơi cùng anh ấy như trước, nhưng tôi lại không thể không chơi với anh, cho nên tôi đã mừng thầm trong lòng lúc anh ấy nói sẽ đưa tôi về ký túc xá.Cứ như vậy, một ngày tôi ngủ lúc mười hai giờ đêm thức lúc năm giờ sáng. Đợi đến cuối tuần đó, tôi và chị Lộ chung một trường thi, cả hai ở chung một phòng ký túc xá, coi như là có bạn. Không có gì phải vội vàng, toàn bộ quá trình thi đều thuận lợi, ngoại trừ việc phòng thi hơi nóng, trước khi thi mọi người còn đang đọc đề, tất cả đều được giải thoát vào buổi chiều cuối tuần đó.Sau khi thi xong môn chuyên ngành cuối cùng tôi liền biết đại khái về số điểm của mình. Tôi nói chuyện với chị Lộ trên đường về trường bằng taxi, tôi có thể sẽ điều chỉnh, khóa học kinh doanh tôi không tốt lắm. Quả nhiên bị tôi nói trúng.Sau kỳ thi này, tôi liền bước vào kỳ thi cuối cấp ở trường, nhưng tôi không vội vàng chút nào, cũng không biết vì sao tôi lại tự tin đến vậy.Một ngày trước Tết, anh ấy đã đến, chúng tôi cùng nhau đón năm mới, cùng nhau bước sang năm 2020. Lúc 0 giờ chúng tôi hôn nhau, nói chúc mừng năm mới. Tôi thầm hẹn ước trong lòng, năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay.Sau đó là kỳ nghỉ đông, một kỳ nghỉ rất thoải mái, không cần thi cử, không có áp lực căng thẳng. Cuối cùng tôi cũng có thể trút bỏ nỗi sợ trước việc thi trượt đại học như năm đó, không còn mê mang suy nghĩ thêm về tiền đồ.Vì công việc của mẹ tôi không có ngày nghỉ nên tôi mua vé đi ăn Tết với mẹ. Khi đó tình hình dịch bệnh vẫn chỉ mới bắt đầu, tôi coi nó chỉ là bệnh thông thường nhưng lại không phải là như thế.

Đầu tháng 12, anh ấy trở về, tôi đi đón anh ấy, sau đó trên đường đi tôi không hề nhắc đến chuyện sinh nhật, anh ấy cũng không có nói. Về đến khách sạn tôi giống như một đứa trẻ chờ mong quà xem anh ấy sẽ tặng cái gì, thế nhưng lại không có gì cả. Nhân lúc anh ấy đi WC, tôi lén nhìn xem hành lý của anh ấy, ngoại trừ quần áo của anh ấy ra thì cái gì cũng không có. Hóa ra là đã thật sự quên rồi, tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, còn lén nhìn, tôi không khỏi cười ra tiếng, đúng lúc anh ấy nhìn thấy, hỏi tôi em cười cái gì vậy, tôi lắc đầu nói không có gì. Có khổ sở, có mất mát, nhưng tôi không nói gì, coi như là không có chuyện này đi.

Còn chưa đầy một tháng nữa là đã đến kỳ thi, cho nên thời gian ôn tập ngày càng ít đi, một bản tài liệu ôn tập liên quan đến chính trị vừa mới đến, tôi không thể cứ chơi với anh ấy được. Ban ngày sau khi ra ngoài cơm nước xong xuôi trở về tôi liền đọc sách, có thể anh ấy cũng cảm thấy hết hứng thú với dạng này, ở được hai đêm anh ấy liền đưa tôi về ký túc xá. Còn anh ấy trở về nhà.

Khi đó trong đầu tôi toàn là thi cử. Tôi có một môn chuyên ngành bắt đầu học từ con số không, tiếng Anh cũng không tốt, tất cả đều là nhược điểm của tôi, tôi nhất định phải bù lại bằng những môn khác. Thật sự rất gấp nhưng không được vội vàng. Anh ấy không giúp được điều gì, tôi lại không có cách nào bỏ qua mà chơi cùng anh ấy như trước, nhưng tôi lại không thể không chơi với anh, cho nên tôi đã mừng thầm trong lòng lúc anh ấy nói sẽ đưa tôi về ký túc xá.

Cứ như vậy, một ngày tôi ngủ lúc mười hai giờ đêm thức lúc năm giờ sáng. Đợi đến cuối tuần đó, tôi và chị Lộ chung một trường thi, cả hai ở chung một phòng ký túc xá, coi như là có bạn. Không có gì phải vội vàng, toàn bộ quá trình thi đều thuận lợi, ngoại trừ việc phòng thi hơi nóng, trước khi thi mọi người còn đang đọc đề, tất cả đều được giải thoát vào buổi chiều cuối tuần đó.

Sau khi thi xong môn chuyên ngành cuối cùng tôi liền biết đại khái về số điểm của mình. Tôi nói chuyện với chị Lộ trên đường về trường bằng taxi, tôi có thể sẽ điều chỉnh, khóa học kinh doanh tôi không tốt lắm. Quả nhiên bị tôi nói trúng.

Sau kỳ thi này, tôi liền bước vào kỳ thi cuối cấp ở trường, nhưng tôi không vội vàng chút nào, cũng không biết vì sao tôi lại tự tin đến vậy.

Một ngày trước Tết, anh ấy đã đến, chúng tôi cùng nhau đón năm mới, cùng nhau bước sang năm 2020. Lúc 0 giờ chúng tôi hôn nhau, nói chúc mừng năm mới. Tôi thầm hẹn ước trong lòng, năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay.

Sau đó là kỳ nghỉ đông, một kỳ nghỉ rất thoải mái, không cần thi cử, không có áp lực căng thẳng. Cuối cùng tôi cũng có thể trút bỏ nỗi sợ trước việc thi trượt đại học như năm đó, không còn mê mang suy nghĩ thêm về tiền đồ.

Vì công việc của mẹ tôi không có ngày nghỉ nên tôi mua vé đi ăn Tết với mẹ. Khi đó tình hình dịch bệnh vẫn chỉ mới bắt đầu, tôi coi nó chỉ là bệnh thông thường nhưng lại không phải là như thế.

Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Đầu tháng 12, anh ấy trở về, tôi đi đón anh ấy, sau đó trên đường đi tôi không hề nhắc đến chuyện sinh nhật, anh ấy cũng không có nói. Về đến khách sạn tôi giống như một đứa trẻ chờ mong quà xem anh ấy sẽ tặng cái gì, thế nhưng lại không có gì cả. Nhân lúc anh ấy đi WC, tôi lén nhìn xem hành lý của anh ấy, ngoại trừ quần áo của anh ấy ra thì cái gì cũng không có. Hóa ra là đã thật sự quên rồi, tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, còn lén nhìn, tôi không khỏi cười ra tiếng, đúng lúc anh ấy nhìn thấy, hỏi tôi em cười cái gì vậy, tôi lắc đầu nói không có gì. Có khổ sở, có mất mát, nhưng tôi không nói gì, coi như là không có chuyện này đi.Còn chưa đầy một tháng nữa là đã đến kỳ thi, cho nên thời gian ôn tập ngày càng ít đi, một bản tài liệu ôn tập liên quan đến chính trị vừa mới đến, tôi không thể cứ chơi với anh ấy được. Ban ngày sau khi ra ngoài cơm nước xong xuôi trở về tôi liền đọc sách, có thể anh ấy cũng cảm thấy hết hứng thú với dạng này, ở được hai đêm anh ấy liền đưa tôi về ký túc xá. Còn anh ấy trở về nhà.Khi đó trong đầu tôi toàn là thi cử. Tôi có một môn chuyên ngành bắt đầu học từ con số không, tiếng Anh cũng không tốt, tất cả đều là nhược điểm của tôi, tôi nhất định phải bù lại bằng những môn khác. Thật sự rất gấp nhưng không được vội vàng. Anh ấy không giúp được điều gì, tôi lại không có cách nào bỏ qua mà chơi cùng anh ấy như trước, nhưng tôi lại không thể không chơi với anh, cho nên tôi đã mừng thầm trong lòng lúc anh ấy nói sẽ đưa tôi về ký túc xá.Cứ như vậy, một ngày tôi ngủ lúc mười hai giờ đêm thức lúc năm giờ sáng. Đợi đến cuối tuần đó, tôi và chị Lộ chung một trường thi, cả hai ở chung một phòng ký túc xá, coi như là có bạn. Không có gì phải vội vàng, toàn bộ quá trình thi đều thuận lợi, ngoại trừ việc phòng thi hơi nóng, trước khi thi mọi người còn đang đọc đề, tất cả đều được giải thoát vào buổi chiều cuối tuần đó.Sau khi thi xong môn chuyên ngành cuối cùng tôi liền biết đại khái về số điểm của mình. Tôi nói chuyện với chị Lộ trên đường về trường bằng taxi, tôi có thể sẽ điều chỉnh, khóa học kinh doanh tôi không tốt lắm. Quả nhiên bị tôi nói trúng.Sau kỳ thi này, tôi liền bước vào kỳ thi cuối cấp ở trường, nhưng tôi không vội vàng chút nào, cũng không biết vì sao tôi lại tự tin đến vậy.Một ngày trước Tết, anh ấy đã đến, chúng tôi cùng nhau đón năm mới, cùng nhau bước sang năm 2020. Lúc 0 giờ chúng tôi hôn nhau, nói chúc mừng năm mới. Tôi thầm hẹn ước trong lòng, năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay.Sau đó là kỳ nghỉ đông, một kỳ nghỉ rất thoải mái, không cần thi cử, không có áp lực căng thẳng. Cuối cùng tôi cũng có thể trút bỏ nỗi sợ trước việc thi trượt đại học như năm đó, không còn mê mang suy nghĩ thêm về tiền đồ.Vì công việc của mẹ tôi không có ngày nghỉ nên tôi mua vé đi ăn Tết với mẹ. Khi đó tình hình dịch bệnh vẫn chỉ mới bắt đầu, tôi coi nó chỉ là bệnh thông thường nhưng lại không phải là như thế.

Chương 18