Anh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời…
Chương 19
Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Ngày 27 tháng 1 năm 2020, thần tượng của tôi, người mà tôi đã yêu thích nhiều năm đã rời bỏ thế giới này. Lúc đầu tôi thấy rất khó tin nhưng về sau chỉ có thể im lặng chấp nhận. Anh có rất nhiều người hâm mộ, bạn bè nhưng tôi thì khác, tôi chỉ có một thần tượng. Tôi không dám xem các tin tức tiếp theo, không dám xem các tấm ảnh anh ấy chụp. Thời gian đó, tôi không thèm xem tất cả các tin tức có liên quan đến sự ra đi của anh ấy. Anh gọi hỏi tôi có sao không, tôi ngớ người nói đã xem tin tức rồi. Sau đó tôi liền cúp máy, có lẽ người khác không hiểu, bình thường tôi không chơi bóng, cũng không xem các giải đấu thường xuyên vậy mà tại sao tôi lại thích một cầu thủ bóng rổ đến thế.Thật ra đều không phải, tôi chỉ đơn giản là thích anh ta. Nếu anh hỏi tôi, tại sao anh không phải một ngôi sao mà tôi vẫn thích anh thì bởi vì tôi thích sự cuốn hút, sự nỗ lực và tinh thần tự giác của anh. Tôi thích người luôn hướng về tương lai như vậy, luôn kiên trì, bền bỉ hơn người.Sau khi anh ấy qua đời, tôi viết một bài weibo dài. Tôi cũng không nhớ lại về 3 giờ sáng ở Los Angeles như người khác mà nhớ về tất cả các bài thi từ năm nhất trung học cơ sở đến giờ.Sau đó, tình hình dịch bệnh ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất nhiều thành phố đã thực hiện phong tỏa, các nhân viên y tế cũng lao ra tuyến đầu chống dịch. Mà việc tôi có thể làm hàng ngày chính là ở trong nhà và xem tin tức, cảm giác rất buồn.Vào ngày 10 tháng 2, kết quả được công bố. Lúc tra kết quả, cuối cùng tôi đã xác nhận được lời nói của mình.Từ con số, tôi một mình bắt đầu tra trên mạng thông tin về các giáo viên của trường, xem xét phương hướng của bọn họ, lại xem xem tôi có thỏa mãn điều kiện để xét tuyển không. Tôi đã tra thành tích đến tháng 5, vì chúng mà tôi đã bận rộn gửi rất nhiểu email. Có giáo viên hồi âm rằng đã đủ người, có người không hồi âm, cũng có một vài người tung cành ôliu*, nói hoan nghênh tôi đến nhập học.*抛出了橄榄枝”枝= tung cành ô liu: thường được dùng để bày tỏ thái độ thân thiện, mong muốn hợp tác để đôi bên cùng có lợi. Khi tôi nhận được email hồi âm đầu tiên về việc nhập học. Cuối cùng tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống. Mặc kệ như thế nào thì bấy giờ đã có giáo viên tiếp nhận tôi.Sau đó, trong số các giáo viên đã trả lời email, tôi thấy bọn họ yêu cầu thi đợt 2. Tôi dùng 20 ngày để nghiên cứu một quyển sách mới, học hỏi thêm được rất nhiều, nhưng cuối cùng, đến cả tư cách thi đợt 2 tôi cũng không có. Tức giận có nhưng phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ bởi tôi đâu còn cách nào khác cơ chứ. Lần thi đợt 2 này, cảm xúc lớn nhất của tôi chính là không có chút sức lực nào, chuẩn bị đầy đủ vậy mà cuối cùng đến cả cơ hội cũng không có.Nhưng mọi chuyện rồi cũng tốt, tôi trúng tuyển. Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi rất vui mừng. Rốt cuộc là tôi đã có thể vượt qua được rào cản trong lòng. Rốt cuộc tôi đã tin vào chính bản thân mình rằng tôi không ngu ngốc, cũng không phải không học được mà là tôi có thể.
Ngày 27 tháng 1 năm 2020, thần tượng của tôi, người mà tôi đã yêu thích nhiều năm đã rời bỏ thế giới này. Lúc đầu tôi thấy rất khó tin nhưng về sau chỉ có thể im lặng chấp nhận. Anh có rất nhiều người hâm mộ, bạn bè nhưng tôi thì khác, tôi chỉ có một thần tượng. Tôi không dám xem các tin tức tiếp theo, không dám xem các tấm ảnh anh ấy chụp. Thời gian đó, tôi không thèm xem tất cả các tin tức có liên quan đến sự ra đi của anh ấy. Anh gọi hỏi tôi có sao không, tôi ngớ người nói đã xem tin tức rồi. Sau đó tôi liền cúp máy, có lẽ người khác không hiểu, bình thường tôi không chơi bóng, cũng không xem các giải đấu thường xuyên vậy mà tại sao tôi lại thích một cầu thủ bóng rổ đến thế.
Thật ra đều không phải, tôi chỉ đơn giản là thích anh ta. Nếu anh hỏi tôi, tại sao anh không phải một ngôi sao mà tôi vẫn thích anh thì bởi vì tôi thích sự cuốn hút, sự nỗ lực và tinh thần tự giác của anh. Tôi thích người luôn hướng về tương lai như vậy, luôn kiên trì, bền bỉ hơn người.
Sau khi anh ấy qua đời, tôi viết một bài weibo dài. Tôi cũng không nhớ lại về 3 giờ sáng ở Los Angeles như người khác mà nhớ về tất cả các bài thi từ năm nhất trung học cơ sở đến giờ.
Sau đó, tình hình dịch bệnh ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất nhiều thành phố đã thực hiện phong tỏa, các nhân viên y tế cũng lao ra tuyến đầu chống dịch. Mà việc tôi có thể làm hàng ngày chính là ở trong nhà và xem tin tức, cảm giác rất buồn.
Vào ngày 10 tháng 2, kết quả được công bố. Lúc tra kết quả, cuối cùng tôi đã xác nhận được lời nói của mình.
Từ con số, tôi một mình bắt đầu tra trên mạng thông tin về các giáo viên của trường, xem xét phương hướng của bọn họ, lại xem xem tôi có thỏa mãn điều kiện để xét tuyển không. Tôi đã tra thành tích đến tháng 5, vì chúng mà tôi đã bận rộn gửi rất nhiểu email. Có giáo viên hồi âm rằng đã đủ người, có người không hồi âm, cũng có một vài người tung cành ôliu*, nói hoan nghênh tôi đến nhập học.
*抛出了橄榄枝”枝= tung cành ô liu: thường được dùng để bày tỏ thái độ thân thiện, mong muốn hợp tác để đôi bên cùng có lợi.
Khi tôi nhận được email hồi âm đầu tiên về việc nhập học. Cuối cùng tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống. Mặc kệ như thế nào thì bấy giờ đã có giáo viên tiếp nhận tôi.
Sau đó, trong số các giáo viên đã trả lời email, tôi thấy bọn họ yêu cầu thi đợt 2. Tôi dùng 20 ngày để nghiên cứu một quyển sách mới, học hỏi thêm được rất nhiều, nhưng cuối cùng, đến cả tư cách thi đợt 2 tôi cũng không có. Tức giận có nhưng phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ bởi tôi đâu còn cách nào khác cơ chứ. Lần thi đợt 2 này, cảm xúc lớn nhất của tôi chính là không có chút sức lực nào, chuẩn bị đầy đủ vậy mà cuối cùng đến cả cơ hội cũng không có.
Nhưng mọi chuyện rồi cũng tốt, tôi trúng tuyển. Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi rất vui mừng. Rốt cuộc là tôi đã có thể vượt qua được rào cản trong lòng. Rốt cuộc tôi đã tin vào chính bản thân mình rằng tôi không ngu ngốc, cũng không phải không học được mà là tôi có thể.
Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Ngày 27 tháng 1 năm 2020, thần tượng của tôi, người mà tôi đã yêu thích nhiều năm đã rời bỏ thế giới này. Lúc đầu tôi thấy rất khó tin nhưng về sau chỉ có thể im lặng chấp nhận. Anh có rất nhiều người hâm mộ, bạn bè nhưng tôi thì khác, tôi chỉ có một thần tượng. Tôi không dám xem các tin tức tiếp theo, không dám xem các tấm ảnh anh ấy chụp. Thời gian đó, tôi không thèm xem tất cả các tin tức có liên quan đến sự ra đi của anh ấy. Anh gọi hỏi tôi có sao không, tôi ngớ người nói đã xem tin tức rồi. Sau đó tôi liền cúp máy, có lẽ người khác không hiểu, bình thường tôi không chơi bóng, cũng không xem các giải đấu thường xuyên vậy mà tại sao tôi lại thích một cầu thủ bóng rổ đến thế.Thật ra đều không phải, tôi chỉ đơn giản là thích anh ta. Nếu anh hỏi tôi, tại sao anh không phải một ngôi sao mà tôi vẫn thích anh thì bởi vì tôi thích sự cuốn hút, sự nỗ lực và tinh thần tự giác của anh. Tôi thích người luôn hướng về tương lai như vậy, luôn kiên trì, bền bỉ hơn người.Sau khi anh ấy qua đời, tôi viết một bài weibo dài. Tôi cũng không nhớ lại về 3 giờ sáng ở Los Angeles như người khác mà nhớ về tất cả các bài thi từ năm nhất trung học cơ sở đến giờ.Sau đó, tình hình dịch bệnh ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất nhiều thành phố đã thực hiện phong tỏa, các nhân viên y tế cũng lao ra tuyến đầu chống dịch. Mà việc tôi có thể làm hàng ngày chính là ở trong nhà và xem tin tức, cảm giác rất buồn.Vào ngày 10 tháng 2, kết quả được công bố. Lúc tra kết quả, cuối cùng tôi đã xác nhận được lời nói của mình.Từ con số, tôi một mình bắt đầu tra trên mạng thông tin về các giáo viên của trường, xem xét phương hướng của bọn họ, lại xem xem tôi có thỏa mãn điều kiện để xét tuyển không. Tôi đã tra thành tích đến tháng 5, vì chúng mà tôi đã bận rộn gửi rất nhiểu email. Có giáo viên hồi âm rằng đã đủ người, có người không hồi âm, cũng có một vài người tung cành ôliu*, nói hoan nghênh tôi đến nhập học.*抛出了橄榄枝”枝= tung cành ô liu: thường được dùng để bày tỏ thái độ thân thiện, mong muốn hợp tác để đôi bên cùng có lợi. Khi tôi nhận được email hồi âm đầu tiên về việc nhập học. Cuối cùng tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống. Mặc kệ như thế nào thì bấy giờ đã có giáo viên tiếp nhận tôi.Sau đó, trong số các giáo viên đã trả lời email, tôi thấy bọn họ yêu cầu thi đợt 2. Tôi dùng 20 ngày để nghiên cứu một quyển sách mới, học hỏi thêm được rất nhiều, nhưng cuối cùng, đến cả tư cách thi đợt 2 tôi cũng không có. Tức giận có nhưng phần nhiều vẫn là bất đắc dĩ bởi tôi đâu còn cách nào khác cơ chứ. Lần thi đợt 2 này, cảm xúc lớn nhất của tôi chính là không có chút sức lực nào, chuẩn bị đầy đủ vậy mà cuối cùng đến cả cơ hội cũng không có.Nhưng mọi chuyện rồi cũng tốt, tôi trúng tuyển. Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi rất vui mừng. Rốt cuộc là tôi đã có thể vượt qua được rào cản trong lòng. Rốt cuộc tôi đã tin vào chính bản thân mình rằng tôi không ngu ngốc, cũng không phải không học được mà là tôi có thể.