Ương Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu…

Chương 7

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Tiêu Vô Tiêu lẳng lặng nhìn Tố La, cũng không biết nhìn bao lâu, nàng nâng Tố La dậy.“Phụ hoàng muốn gặp ta, ta vui còn không kịp, Tố La người làm sao vậy?”“Mau dẫn ta đi đi.” Tiêu Vô Tiêu thay đổi lạnh nhạt.Đọc Full Tại Truyenfull.vnAi mà không biết, Man Di tiếp cận, Lạc triều bại lụi, gần đây đang có sứ giả vào cung thương nghị việc công chúa hòa thân.“Thất công chúa!” Tố La hoảng sợ, lại quỳ xuống.“Nô tỳ không có ác ý, nô tỳ chỉ nghĩ như vậy công chúa mới có thể thoát khỏi Ương Thanh cung, cho nên mới thỉnh cầu Thư Quý phi…”“Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người…”Đọc Full Tại Truyenfull.vnTố La nói không sai, nàng là hài tử của Khuyên phi, nếu ngạch nương nàng chết, nàng sớm muộn cũng phải chôn cùng. Hòa thân, đối với người khác giống như đi vào hang cọp, giờ đối với nàng mà nói, là đường sống.Tiêu Vô Tiêu ánh mắt buồn bã.

Tiêu Vô Tiêu lẳng lặng nhìn Tố La, cũng không biết nhìn bao lâu, nàng nâng Tố La dậy.

“Phụ hoàng muốn gặp ta, ta vui còn không kịp, Tố La người làm sao vậy?”

“Mau dẫn ta đi đi.” Tiêu Vô Tiêu thay đổi lạnh nhạt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ai mà không biết, Man Di tiếp cận, Lạc triều bại lụi, gần đây đang có sứ giả vào cung thương nghị việc công chúa hòa thân.

“Thất công chúa!” Tố La hoảng sợ, lại quỳ xuống.

“Nô tỳ không có ác ý, nô tỳ chỉ nghĩ như vậy công chúa mới có thể thoát khỏi Ương Thanh cung, cho nên mới thỉnh cầu Thư Quý phi…”

“Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tố La nói không sai, nàng là hài tử của Khuyên phi, nếu ngạch nương nàng chết, nàng sớm muộn cũng phải chôn cùng. Hòa thân, đối với người khác giống như đi vào hang cọp, giờ đối với nàng mà nói, là đường sống.

Tiêu Vô Tiêu ánh mắt buồn bã.

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Tiêu Vô Tiêu lẳng lặng nhìn Tố La, cũng không biết nhìn bao lâu, nàng nâng Tố La dậy.“Phụ hoàng muốn gặp ta, ta vui còn không kịp, Tố La người làm sao vậy?”“Mau dẫn ta đi đi.” Tiêu Vô Tiêu thay đổi lạnh nhạt.Đọc Full Tại Truyenfull.vnAi mà không biết, Man Di tiếp cận, Lạc triều bại lụi, gần đây đang có sứ giả vào cung thương nghị việc công chúa hòa thân.“Thất công chúa!” Tố La hoảng sợ, lại quỳ xuống.“Nô tỳ không có ác ý, nô tỳ chỉ nghĩ như vậy công chúa mới có thể thoát khỏi Ương Thanh cung, cho nên mới thỉnh cầu Thư Quý phi…”“Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người…”Đọc Full Tại Truyenfull.vnTố La nói không sai, nàng là hài tử của Khuyên phi, nếu ngạch nương nàng chết, nàng sớm muộn cũng phải chôn cùng. Hòa thân, đối với người khác giống như đi vào hang cọp, giờ đối với nàng mà nói, là đường sống.Tiêu Vô Tiêu ánh mắt buồn bã.

Chương 7