Ương Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu…

Chương 14

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Mây trắng nhẹ bay, chim én ríu rít.Nơi xa có tiểu cô nương đứng trên thuyền, cười nói vui vẻ, linh động hoạt bát. Tạ Hoài Duật dường như chưa từng nghe thấy, cầm bình rượu đổ xuống sông.Hai chiếc thuyền va vào nhau, hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô nương đeo màn che đang đứng trước mũi thuyền.Màn che trắng mơ hồ, tim Tạ Hoài Duật loạn nhịp.Đọc Full Tại Truyenfull.vnBởi vì cơ thể suy nhược, nước da hắn tái nhợt, đôi mắt luôn âm u lúc này chợt sáng lên, tươi cười như gió xuân, cao giọng hỏi:“Cô nương là ai?”Tiêu Vô Tiêu trầm mặc thật lâu, mỉm cười đáp hắn:“Tiểu hồ ly.”

Mây trắng nhẹ bay, chim én ríu rít.

Nơi xa có tiểu cô nương đứng trên thuyền, cười nói vui vẻ, linh động hoạt bát. Tạ Hoài Duật dường như chưa từng nghe thấy, cầm bình rượu đổ xuống sông.

Hai chiếc thuyền va vào nhau, hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô nương đeo màn che đang đứng trước mũi thuyền.

Màn che trắng mơ hồ, tim Tạ Hoài Duật loạn nhịp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bởi vì cơ thể suy nhược, nước da hắn tái nhợt, đôi mắt luôn âm u lúc này chợt sáng lên, tươi cười như gió xuân, cao giọng hỏi:

“Cô nương là ai?”

Tiêu Vô Tiêu trầm mặc thật lâu, mỉm cười đáp hắn:

“Tiểu hồ ly.”

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Mây trắng nhẹ bay, chim én ríu rít.Nơi xa có tiểu cô nương đứng trên thuyền, cười nói vui vẻ, linh động hoạt bát. Tạ Hoài Duật dường như chưa từng nghe thấy, cầm bình rượu đổ xuống sông.Hai chiếc thuyền va vào nhau, hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô nương đeo màn che đang đứng trước mũi thuyền.Màn che trắng mơ hồ, tim Tạ Hoài Duật loạn nhịp.Đọc Full Tại Truyenfull.vnBởi vì cơ thể suy nhược, nước da hắn tái nhợt, đôi mắt luôn âm u lúc này chợt sáng lên, tươi cười như gió xuân, cao giọng hỏi:“Cô nương là ai?”Tiêu Vô Tiêu trầm mặc thật lâu, mỉm cười đáp hắn:“Tiểu hồ ly.”

Chương 14