Ương Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu…
Chương 15
Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… “Ngươi… ngươi có khỏe không?”Trưởng tử nhà Tạ gia vốn lạnh lùng lãnh khốc trong mắt thế gian lúc này run lên, khẩn trương căng thẳng.Tiêu Vô Tiêu bưng trà cho hắn: “Ngươi lúc nào cũng hỏi những câu nhàm chán.”Tạ Hoài Duật sững sờ một lúc, sau đó như trút được gánh nặng, khôi phục lại nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó hắn dừng lại, nghĩ gì đó, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm.“Ngươi một mình sống như thế nào? Có phải… ngươi…”Có phải đã gả cho ai rồi không? Lời này hắn không dám nói ra.Đọc Full Tại Truyenfull.vnTiêu Vô Tiêu liếc mắt nhìn hắn, gõ nhẹ lên trán“Ta sống một mình.”Tạ Hoài Duật khẽ mím môi mỏng: “Ngươi một mình sống như thế nào?”Một cô nương không nơi nương tựa, lại là Thất công chúa bỏ trốn, nàng ở dân gian sống như thế nào?Tiêu Vô Tiêu dừng lại một chút, không buồn không vui: “Bệ hạ nhớ ta!”
“Ngươi… ngươi có khỏe không?”
Trưởng tử nhà Tạ gia vốn lạnh lùng lãnh khốc trong mắt thế gian lúc này run lên, khẩn trương căng thẳng.
Tiêu Vô Tiêu bưng trà cho hắn: “Ngươi lúc nào cũng hỏi những câu nhàm chán.”
Tạ Hoài Duật sững sờ một lúc, sau đó như trút được gánh nặng, khôi phục lại nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó hắn dừng lại, nghĩ gì đó, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm.
“Ngươi một mình sống như thế nào? Có phải… ngươi…”
Có phải đã gả cho ai rồi không? Lời này hắn không dám nói ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiêu Vô Tiêu liếc mắt nhìn hắn, gõ nhẹ lên trán
“Ta sống một mình.”
Tạ Hoài Duật khẽ mím môi mỏng: “Ngươi một mình sống như thế nào?”
Một cô nương không nơi nương tựa, lại là Thất công chúa bỏ trốn, nàng ở dân gian sống như thế nào?
Tiêu Vô Tiêu dừng lại một chút, không buồn không vui: “Bệ hạ nhớ ta!”
Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… “Ngươi… ngươi có khỏe không?”Trưởng tử nhà Tạ gia vốn lạnh lùng lãnh khốc trong mắt thế gian lúc này run lên, khẩn trương căng thẳng.Tiêu Vô Tiêu bưng trà cho hắn: “Ngươi lúc nào cũng hỏi những câu nhàm chán.”Tạ Hoài Duật sững sờ một lúc, sau đó như trút được gánh nặng, khôi phục lại nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó hắn dừng lại, nghĩ gì đó, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm.“Ngươi một mình sống như thế nào? Có phải… ngươi…”Có phải đã gả cho ai rồi không? Lời này hắn không dám nói ra.Đọc Full Tại Truyenfull.vnTiêu Vô Tiêu liếc mắt nhìn hắn, gõ nhẹ lên trán“Ta sống một mình.”Tạ Hoài Duật khẽ mím môi mỏng: “Ngươi một mình sống như thế nào?”Một cô nương không nơi nương tựa, lại là Thất công chúa bỏ trốn, nàng ở dân gian sống như thế nào?Tiêu Vô Tiêu dừng lại một chút, không buồn không vui: “Bệ hạ nhớ ta!”