Bầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động. Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua. Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường. Cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn nghiêm trọng như vậy. Một chiếc xe con nhỏ màu đen nằm lật nghiêng ở ven đường. Một bên cửa kính đã vỡ tung, thân xe vì bị va chạm nên đã biến dạng. Bánh xe vẫn còn đang chuyển động trong không trung. Người bên trong không biết còn sống hay đã chết. Cách bên ngoài mấy mét, một chiếc xe tải lớn cũng bị lật vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp lép. Mộc Hàn Hạ đang thất thần thì chiếc xe tải lại khởi động, đúng là đang muốn chạy trốn. Mộc Hàn Hạ lập tức la lớn:"Đợi đã!" Chiếc xe tải lại tăng tốc. Mộc Hàn Hạ lấy di động trong túi ra chụp ngay mấy bức ảnh. Chiếc xe vận tải đã chạy đi xa. Mộc Hàn Hạ dựng xe đạp ở ven đường, trong lòng cũng hơi căng thẳng, trước tiên cô gọi điện thoại cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát. Lúc này cô mới chạy đến…
Chương 122: 122: Ngoại Truyện 2 Cầu Hôn
Không Phụ Hàn HạTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhBầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động. Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua. Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường. Cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn nghiêm trọng như vậy. Một chiếc xe con nhỏ màu đen nằm lật nghiêng ở ven đường. Một bên cửa kính đã vỡ tung, thân xe vì bị va chạm nên đã biến dạng. Bánh xe vẫn còn đang chuyển động trong không trung. Người bên trong không biết còn sống hay đã chết. Cách bên ngoài mấy mét, một chiếc xe tải lớn cũng bị lật vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp lép. Mộc Hàn Hạ đang thất thần thì chiếc xe tải lại khởi động, đúng là đang muốn chạy trốn. Mộc Hàn Hạ lập tức la lớn:"Đợi đã!" Chiếc xe tải lại tăng tốc. Mộc Hàn Hạ lấy di động trong túi ra chụp ngay mấy bức ảnh. Chiếc xe vận tải đã chạy đi xa. Mộc Hàn Hạ dựng xe đạp ở ven đường, trong lòng cũng hơi căng thẳng, trước tiên cô gọi điện thoại cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát. Lúc này cô mới chạy đến… Không có hoa tươi, không có quỳ gối, càng không có trường hợp ném tiền long trọng.Là một buổi sáng yên tĩnh, sau khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại, bị Lâm Mạc Thần kéo vào trong lòng.Sau đó anh lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ bên cạnh đưa cho cô.Mộc Hàn Hạ nhận lấy mở ra, kiểu dáng đơn giản mộc mạc, nhưng viên kim cương không hề nhỏ, trong sáng mà lấp lánh."Đeo đi." Anh hôn cô một cái nói."Anh nghĩ như vậy sẽ khiến cho em đeo nhẫn sao?" Cô cười nói, "Không có hoa tươi, cũng không quỳ gối, thành ý ở đâu chứ?""Thành ý đều ở trong này."Anh kéo tay cô, đặt lên ngực trái mình, "Muốn anh quỳ xuống không?" Anh giả vờ đứng lên, Mộc Hàn Hạ vội kéo anh, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Không cần."Đã bao lâu không thấy cô như vậy, vẻ mặt mất tự nhiên giống như năm đó? Trong lòng Lâm Mạc Thần rung động, dù không quỳ xuống, nhưng cũng vô cùng dịu dàng kéo tay cô qua, đeo nhẫn cho cô, khẽ nói: "Cám ơn em, nữ thần của anh."Cách gọi này lại khiến mặt Mộc Hàn Hạ nóng lên.Bởi vì mấy ngày nay, chỉ khi hai người triền miên cùng lên đỉnh, anh mới khẽ lặp đi lặp lại một số câu nói bên tai cô, ví dụ như "Bảo bối", ví dụ như "Em là nữ thần của anh"...Một lát sau cô nâng tay lên, nhìn nhẫn dưới ánh mặt trời nói: "Rất được, nhưng thực ra anh không cần mua viên kim cương lớn như vậy, đơn giản một chút, em cũng thích."Anh im lặng một lát, cười nói: "Anh biết."Từ rất sớm trước kia anh đã biết."Nhưng hiện tại suy nghĩ khác với trước kia." Anh nói, "Phải có thứ tốt mới theo đuổi được em."Cho dù là nhẫn hay là các thứ khác đều giống nhau.Biết em luôn không muốn nhiều, nhưng không thể vì vậy mà anh đưa cho em ít đi.Anh nghĩ phải càng quý trọng hơn.Lời nói của anh khiến cho Mộc Hàn Hạ để tâm hỏi: "....Trước kia?"Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô.Mộc Hàn Hạ nghe xong cảm thấy đau lòng, nhưng không phải đau lòng vì chiếc nhẫn bị vứt bỏ ngày hôm đó, mà là vì anh phải ném nhẫn đi."Vậy anh cảm thấy...đến đó còn có thể tìm lại được không?" Cô hỏi."Không tìm nữa." Anh nói, "Chúng ta cũng không đến đó."Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng, dịu dàng hôn anh..
Không có hoa tươi, không có quỳ gối, càng không có trường hợp ném tiền long trọng.
Là một buổi sáng yên tĩnh, sau khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại, bị Lâm Mạc Thần kéo vào trong lòng.
Sau đó anh lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ bên cạnh đưa cho cô.
Mộc Hàn Hạ nhận lấy mở ra, kiểu dáng đơn giản mộc mạc, nhưng viên kim cương không hề nhỏ, trong sáng mà lấp lánh.
"Đeo đi." Anh hôn cô một cái nói.
"Anh nghĩ như vậy sẽ khiến cho em đeo nhẫn sao?" Cô cười nói, "Không có hoa tươi, cũng không quỳ gối, thành ý ở đâu chứ?"
"Thành ý đều ở trong này.
"Anh kéo tay cô, đặt lên ngực trái mình, "Muốn anh quỳ xuống không?" Anh giả vờ đứng lên, Mộc Hàn Hạ vội kéo anh, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Không cần."
Đã bao lâu không thấy cô như vậy, vẻ mặt mất tự nhiên giống như năm đó? Trong lòng Lâm Mạc Thần rung động, dù không quỳ xuống, nhưng cũng vô cùng dịu dàng kéo tay cô qua, đeo nhẫn cho cô, khẽ nói: "Cám ơn em, nữ thần của anh."
Cách gọi này lại khiến mặt Mộc Hàn Hạ nóng lên.
Bởi vì mấy ngày nay, chỉ khi hai người triền miên cùng lên đỉnh, anh mới khẽ lặp đi lặp lại một số câu nói bên tai cô, ví dụ như "Bảo bối", ví dụ như "Em là nữ thần của anh"...
Một lát sau cô nâng tay lên, nhìn nhẫn dưới ánh mặt trời nói: "Rất được, nhưng thực ra anh không cần mua viên kim cương lớn như vậy, đơn giản một chút, em cũng thích."
Anh im lặng một lát, cười nói: "Anh biết."
Từ rất sớm trước kia anh đã biết.
"Nhưng hiện tại suy nghĩ khác với trước kia." Anh nói, "Phải có thứ tốt mới theo đuổi được em."
Cho dù là nhẫn hay là các thứ khác đều giống nhau.
Biết em luôn không muốn nhiều, nhưng không thể vì vậy mà anh đưa cho em ít đi.
Anh nghĩ phải càng quý trọng hơn.
Lời nói của anh khiến cho Mộc Hàn Hạ để tâm hỏi: "....Trước kia?"
Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô.
Mộc Hàn Hạ nghe xong cảm thấy đau lòng, nhưng không phải đau lòng vì chiếc nhẫn bị vứt bỏ ngày hôm đó, mà là vì anh phải ném nhẫn đi.
"Vậy anh cảm thấy...đến đó còn có thể tìm lại được không?" Cô hỏi.
"Không tìm nữa." Anh nói, "Chúng ta cũng không đến đó."
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng, dịu dàng hôn anh..
Không Phụ Hàn HạTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn TìnhBầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động. Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua. Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường. Cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn nghiêm trọng như vậy. Một chiếc xe con nhỏ màu đen nằm lật nghiêng ở ven đường. Một bên cửa kính đã vỡ tung, thân xe vì bị va chạm nên đã biến dạng. Bánh xe vẫn còn đang chuyển động trong không trung. Người bên trong không biết còn sống hay đã chết. Cách bên ngoài mấy mét, một chiếc xe tải lớn cũng bị lật vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp lép. Mộc Hàn Hạ đang thất thần thì chiếc xe tải lại khởi động, đúng là đang muốn chạy trốn. Mộc Hàn Hạ lập tức la lớn:"Đợi đã!" Chiếc xe tải lại tăng tốc. Mộc Hàn Hạ lấy di động trong túi ra chụp ngay mấy bức ảnh. Chiếc xe vận tải đã chạy đi xa. Mộc Hàn Hạ dựng xe đạp ở ven đường, trong lòng cũng hơi căng thẳng, trước tiên cô gọi điện thoại cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát. Lúc này cô mới chạy đến… Không có hoa tươi, không có quỳ gối, càng không có trường hợp ném tiền long trọng.Là một buổi sáng yên tĩnh, sau khi Mộc Hàn Hạ tỉnh lại, bị Lâm Mạc Thần kéo vào trong lòng.Sau đó anh lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ bên cạnh đưa cho cô.Mộc Hàn Hạ nhận lấy mở ra, kiểu dáng đơn giản mộc mạc, nhưng viên kim cương không hề nhỏ, trong sáng mà lấp lánh."Đeo đi." Anh hôn cô một cái nói."Anh nghĩ như vậy sẽ khiến cho em đeo nhẫn sao?" Cô cười nói, "Không có hoa tươi, cũng không quỳ gối, thành ý ở đâu chứ?""Thành ý đều ở trong này."Anh kéo tay cô, đặt lên ngực trái mình, "Muốn anh quỳ xuống không?" Anh giả vờ đứng lên, Mộc Hàn Hạ vội kéo anh, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Không cần."Đã bao lâu không thấy cô như vậy, vẻ mặt mất tự nhiên giống như năm đó? Trong lòng Lâm Mạc Thần rung động, dù không quỳ xuống, nhưng cũng vô cùng dịu dàng kéo tay cô qua, đeo nhẫn cho cô, khẽ nói: "Cám ơn em, nữ thần của anh."Cách gọi này lại khiến mặt Mộc Hàn Hạ nóng lên.Bởi vì mấy ngày nay, chỉ khi hai người triền miên cùng lên đỉnh, anh mới khẽ lặp đi lặp lại một số câu nói bên tai cô, ví dụ như "Bảo bối", ví dụ như "Em là nữ thần của anh"...Một lát sau cô nâng tay lên, nhìn nhẫn dưới ánh mặt trời nói: "Rất được, nhưng thực ra anh không cần mua viên kim cương lớn như vậy, đơn giản một chút, em cũng thích."Anh im lặng một lát, cười nói: "Anh biết."Từ rất sớm trước kia anh đã biết."Nhưng hiện tại suy nghĩ khác với trước kia." Anh nói, "Phải có thứ tốt mới theo đuổi được em."Cho dù là nhẫn hay là các thứ khác đều giống nhau.Biết em luôn không muốn nhiều, nhưng không thể vì vậy mà anh đưa cho em ít đi.Anh nghĩ phải càng quý trọng hơn.Lời nói của anh khiến cho Mộc Hàn Hạ để tâm hỏi: "....Trước kia?"Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô.Mộc Hàn Hạ nghe xong cảm thấy đau lòng, nhưng không phải đau lòng vì chiếc nhẫn bị vứt bỏ ngày hôm đó, mà là vì anh phải ném nhẫn đi."Vậy anh cảm thấy...đến đó còn có thể tìm lại được không?" Cô hỏi."Không tìm nữa." Anh nói, "Chúng ta cũng không đến đó."Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng, dịu dàng hôn anh..