“A Hòa.” Hoắc Hòa vừa ra khỏi ký túc xá, Chư Dụ lập tức chạy ra đón: “A Hòa, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn ha? Em đặt chỗ rồi, Thu Nguyệt lâu. Cá quế hấp[1] chỗ bọn họ làm cực kỳ ngon, nhất định anh sẽ rất thích, còn có…” “Chúng ta chia tay đi.” Hoắc Hòa không để ý tới Chư Dụ đang lải nhải, lãnh đạm nói. “…Cái, cái gì?” Ý cười trên mặt Chư Dụ còn chưa tan, liền bị những lời này làm cho biến sắc. Giống như không biết những lời này của mình có bao nhiêu lực sát thương, Hoắc Hòa lặp lại: “Chúng ta chia tay đi.” Xác nhận không phải bản thân đang nghe nhầm, Chư Dự sững sờ tại chỗ. Đến khi hắn xoay người định bỏ đi cậu mới phản ứng lại. Chư Dụ vội vàng giữ chặt tay Hoắc Hòa, sợ hãi nói: “Vì sao? Là vì em chưa tốt ở đâu sao? Em sửa được không? Xin anh đừng nói những lời thế này.” Hoắc Hòa nhíu mày, tay dùng sức giãy ra nhưng không được: “Buông ra.” Chư Dụ cố chấp nói: “Em sẽ không, A Hòa anh không nói rõ ràng thì em sẽ không buông ra.” Hoắc Hòa sớm đã có kinh nghiệm đối mặt với những…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...