Cuối mùa thu, trời chạng vạng bắt đầu tối, còn kèm theo một chút mưa lạnh lẽo. Tề Duyệt đến nhà mới xem một chuyến, nhân viên chuyển đồ giúp cô di chuyển đống hành lý, số lượng cũng không nhiều lắm. Nơi ở mới của Tề Duyệt sắp chuyển đến có bố trí một phòng khách, một phòng ngủ, có diện tích hơn 40 mét vuông cũng không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng đủ để cô sinh sống. Mặc dù trước kia nhà cô ở được xây ở lưng chừng núi, sang trọng được xếp vào hàng bậc nhất. Thì so với nơi này quả là khác biệt một trời một vực, nhưng ngược lại khiến cô cảm thấy rất an tâm. Nghĩ lại một năm trước cô lại cảm thấy buồn. Dưới sự đề cử của cô bạn thân, cô tò mò đọc một cuốn tiểu thuyết lấy cô và bạn cô làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết. Sau khi đọc xong, Tề Duyệt đưa ra một kết luận, dưới một tình huống không biết nào đó, cô và người bạn thân cùng kết thù với một người. Ở trong tiểu thuyết, Tề Duyệt cũng chẳng phải nhân vật chính gì, mà là vợ của nhân vật phản diện. Khác với các nữ phụ khác để có thể đến…
Chương 6-3: Đàm phán (3)
Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản DiệnTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối mùa thu, trời chạng vạng bắt đầu tối, còn kèm theo một chút mưa lạnh lẽo. Tề Duyệt đến nhà mới xem một chuyến, nhân viên chuyển đồ giúp cô di chuyển đống hành lý, số lượng cũng không nhiều lắm. Nơi ở mới của Tề Duyệt sắp chuyển đến có bố trí một phòng khách, một phòng ngủ, có diện tích hơn 40 mét vuông cũng không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng đủ để cô sinh sống. Mặc dù trước kia nhà cô ở được xây ở lưng chừng núi, sang trọng được xếp vào hàng bậc nhất. Thì so với nơi này quả là khác biệt một trời một vực, nhưng ngược lại khiến cô cảm thấy rất an tâm. Nghĩ lại một năm trước cô lại cảm thấy buồn. Dưới sự đề cử của cô bạn thân, cô tò mò đọc một cuốn tiểu thuyết lấy cô và bạn cô làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết. Sau khi đọc xong, Tề Duyệt đưa ra một kết luận, dưới một tình huống không biết nào đó, cô và người bạn thân cùng kết thù với một người. Ở trong tiểu thuyết, Tề Duyệt cũng chẳng phải nhân vật chính gì, mà là vợ của nhân vật phản diện. Khác với các nữ phụ khác để có thể đến… Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.Thật xin lỗi đã hiểu lầm. Vì để tránh bầu không khí xấu hổ này, Tống thư ký đang lái xe liền bật bluetooth kết nối âm nhạc lên. Vốn còn định dùng âm nhạc hóa giải bầu không khí không mấy vui vẻ này, ai biết phát ra lại ----“Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sau này mới có thể gặp đúng người đúng thời điểm. Rời đi…”Bài hát《 Chia tay vui vẻ 》cứ như vậy phát ra, hơn nữa còn phát ra với tần số cao nhất.Tống thư ký: “...…”Tề Duyệt: “…...”Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, lời ca từ vừa phát ra khiến cho chân Tống thư ký run rẩy, thiếu chút nữa đã đem chân xe phanh gấp lại. Sau khi khi dừng xe, Tống thư ký lập tức đem nhạc kia tắt ngay lập tức, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lén nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, phát hiện hai tai ông chủ không để ý mọi chuyện xung quanh, chỉ để ý đến điện thoại đang cầm trên tay, nhất thời Tống thư ký thở phào nhẹ nhõm.Tề Duyệt lặng lẽ làm bộ dáng như không nghe được gì, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cũng chả có gì cả ngoài dòng xe cô tấp nập cùng với ánh đèn đường.Sáu mươi giây đèn đỏ cuối cùng cũng qua đi, Tống thư ký và Tề Duyệt cảm thấy như đã chờ sáu mươi năm cuộc đời vậy.Còn mười giây đếm ngược, người một mực trầm mặc như Thẩm Mục Thâm bèn nói chuyện.“Năm trăm mét phía trước có một quán cà phê, đến đó dừng một chút.”Hóa ra động tác xem điện thoại khi nãy không phải đang làm việc mà đang nhìn bản đồ chỉ đường.Qua đèn xanh rồi đèn đỏ, xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê. Thẩm Mục Thâm dẫn đầu xuống xe đi trước, đi tới trước cửa sổ xe Tề Duyệt, nhìn lướt qua chỗ tay lái Tống thư ký ngồi. Đại khái có lẽ ý tứ ông chủ biểu đạt quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt ấy Tống thư ký đã hiểu rõ ý tứ của ông chủ mình. Lập tức xuống xe đến bên cảnh cửa sổ xe Tề Duyệt mở cửa làm động tác mời.Tề Duyệt sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Mục Thâm .“Xuống xe.” Bỏ lại hai chữ, Thẩm Mục Thâm liền đi vào bên trong quán cà phê.Tề Duyệt rất nhanh từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Mục Thâm một trước một sau vào quán cà phê.Biết trước Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào tự động gọi đồ uống, Tề Duyệt vẫn chịu khó từ ghế ngồi đi đến chỗ quầy phía trước gọi một ly Mocha kiểu Mỹ.Đối diện với Thẩm Mục Thâm, cô run sợ kinh hãi ngồi xuống.Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng. Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương. Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.
Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.
Thật xin lỗi đã hiểu lầm.
Vì để tránh bầu không khí xấu hổ này, Tống thư ký đang lái xe liền bật bluetooth kết nối âm nhạc lên. Vốn còn định dùng âm nhạc hóa giải bầu không khí không mấy vui vẻ này, ai biết phát ra lại ----“Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sau này mới có thể gặp đúng người đúng thời điểm. Rời đi…”
Bài hát《 Chia tay vui vẻ 》cứ như vậy phát ra, hơn nữa còn phát ra với tần số cao nhất.
Tống thư ký: “...…”
Tề Duyệt: “…...”
Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, lời ca từ vừa phát ra khiến cho chân Tống thư ký run rẩy, thiếu chút nữa đã đem chân xe phanh gấp lại. Sau khi khi dừng xe, Tống thư ký lập tức đem nhạc kia tắt ngay lập tức, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lén nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, phát hiện hai tai ông chủ không để ý mọi chuyện xung quanh, chỉ để ý đến điện thoại đang cầm trên tay, nhất thời Tống thư ký thở phào nhẹ nhõm.
Tề Duyệt lặng lẽ làm bộ dáng như không nghe được gì, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cũng chả có gì cả ngoài dòng xe cô tấp nập cùng với ánh đèn đường.
Sáu mươi giây đèn đỏ cuối cùng cũng qua đi, Tống thư ký và Tề Duyệt cảm thấy như đã chờ sáu mươi năm cuộc đời vậy.
Còn mười giây đếm ngược, người một mực trầm mặc như Thẩm Mục Thâm bèn nói chuyện.
“Năm trăm mét phía trước có một quán cà phê, đến đó dừng một chút.”
Hóa ra động tác xem điện thoại khi nãy không phải đang làm việc mà đang nhìn bản đồ chỉ đường.
Qua đèn xanh rồi đèn đỏ, xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê. Thẩm Mục Thâm dẫn đầu xuống xe đi trước, đi tới trước cửa sổ xe Tề Duyệt, nhìn lướt qua chỗ tay lái Tống thư ký ngồi. Đại khái có lẽ ý tứ ông chủ biểu đạt quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt ấy Tống thư ký đã hiểu rõ ý tứ của ông chủ mình. Lập tức xuống xe đến bên cảnh cửa sổ xe Tề Duyệt mở cửa làm động tác mời.
Tề Duyệt sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Mục Thâm .
“Xuống xe.” Bỏ lại hai chữ, Thẩm Mục Thâm liền đi vào bên trong quán cà phê.
Tề Duyệt rất nhanh từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Mục Thâm một trước một sau vào quán cà phê.
Biết trước Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào tự động gọi đồ uống, Tề Duyệt vẫn chịu khó từ ghế ngồi đi đến chỗ quầy phía trước gọi một ly Mocha kiểu Mỹ.
Đối diện với Thẩm Mục Thâm, cô run sợ kinh hãi ngồi xuống.
Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng. Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương. Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.
Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật Phản DiệnTác giả: Mộc Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCuối mùa thu, trời chạng vạng bắt đầu tối, còn kèm theo một chút mưa lạnh lẽo. Tề Duyệt đến nhà mới xem một chuyến, nhân viên chuyển đồ giúp cô di chuyển đống hành lý, số lượng cũng không nhiều lắm. Nơi ở mới của Tề Duyệt sắp chuyển đến có bố trí một phòng khách, một phòng ngủ, có diện tích hơn 40 mét vuông cũng không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng đủ để cô sinh sống. Mặc dù trước kia nhà cô ở được xây ở lưng chừng núi, sang trọng được xếp vào hàng bậc nhất. Thì so với nơi này quả là khác biệt một trời một vực, nhưng ngược lại khiến cô cảm thấy rất an tâm. Nghĩ lại một năm trước cô lại cảm thấy buồn. Dưới sự đề cử của cô bạn thân, cô tò mò đọc một cuốn tiểu thuyết lấy cô và bạn cô làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết. Sau khi đọc xong, Tề Duyệt đưa ra một kết luận, dưới một tình huống không biết nào đó, cô và người bạn thân cùng kết thù với một người. Ở trong tiểu thuyết, Tề Duyệt cũng chẳng phải nhân vật chính gì, mà là vợ của nhân vật phản diện. Khác với các nữ phụ khác để có thể đến… Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.Thật xin lỗi đã hiểu lầm. Vì để tránh bầu không khí xấu hổ này, Tống thư ký đang lái xe liền bật bluetooth kết nối âm nhạc lên. Vốn còn định dùng âm nhạc hóa giải bầu không khí không mấy vui vẻ này, ai biết phát ra lại ----“Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sau này mới có thể gặp đúng người đúng thời điểm. Rời đi…”Bài hát《 Chia tay vui vẻ 》cứ như vậy phát ra, hơn nữa còn phát ra với tần số cao nhất.Tống thư ký: “...…”Tề Duyệt: “…...”Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, lời ca từ vừa phát ra khiến cho chân Tống thư ký run rẩy, thiếu chút nữa đã đem chân xe phanh gấp lại. Sau khi khi dừng xe, Tống thư ký lập tức đem nhạc kia tắt ngay lập tức, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lén nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, phát hiện hai tai ông chủ không để ý mọi chuyện xung quanh, chỉ để ý đến điện thoại đang cầm trên tay, nhất thời Tống thư ký thở phào nhẹ nhõm.Tề Duyệt lặng lẽ làm bộ dáng như không nghe được gì, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cũng chả có gì cả ngoài dòng xe cô tấp nập cùng với ánh đèn đường.Sáu mươi giây đèn đỏ cuối cùng cũng qua đi, Tống thư ký và Tề Duyệt cảm thấy như đã chờ sáu mươi năm cuộc đời vậy.Còn mười giây đếm ngược, người một mực trầm mặc như Thẩm Mục Thâm bèn nói chuyện.“Năm trăm mét phía trước có một quán cà phê, đến đó dừng một chút.”Hóa ra động tác xem điện thoại khi nãy không phải đang làm việc mà đang nhìn bản đồ chỉ đường.Qua đèn xanh rồi đèn đỏ, xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê. Thẩm Mục Thâm dẫn đầu xuống xe đi trước, đi tới trước cửa sổ xe Tề Duyệt, nhìn lướt qua chỗ tay lái Tống thư ký ngồi. Đại khái có lẽ ý tứ ông chủ biểu đạt quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt ấy Tống thư ký đã hiểu rõ ý tứ của ông chủ mình. Lập tức xuống xe đến bên cảnh cửa sổ xe Tề Duyệt mở cửa làm động tác mời.Tề Duyệt sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Mục Thâm .“Xuống xe.” Bỏ lại hai chữ, Thẩm Mục Thâm liền đi vào bên trong quán cà phê.Tề Duyệt rất nhanh từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Mục Thâm một trước một sau vào quán cà phê.Biết trước Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào tự động gọi đồ uống, Tề Duyệt vẫn chịu khó từ ghế ngồi đi đến chỗ quầy phía trước gọi một ly Mocha kiểu Mỹ.Đối diện với Thẩm Mục Thâm, cô run sợ kinh hãi ngồi xuống.Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng. Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương. Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.