Một buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không…
Chương 41: Chương 41
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… - “Chát”……….cô biến ngay cho tôi, vì cô mà nhìn bạn tôi nè, biến đi – Bình giáng cho con “cá” một cái tát trời đánh, bao nhiêu sức lực vốn có, cô dồn nén vào cái bạt tai ấy. ……..Thấy con bạn mình bị đánh, 4 con kia liền hung hăng xông lên, thấy vậy Phương vội vơ đại 1 cái chai và giơ lên, vừa định mở miệng doạ tụi nó khi thấy tụi nó bắt đầu hoảng sợ thì:-Chúng ta về nhà nhe Vicky – Nó nói-Uk, chúng ta về - Phong nhẹ nhàng trả lời………..Lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay, Phong cẩn thận nâng bàn tay nhỏ nhắn của nó lên, cột lại vết thương. Từ từ, chậm rãi, cậu bế nhỏ lên, nâng niu nhẹ nhàng trong tay mình, từ từ rời khỏi quán bar.Thấy 2 đứa nó rời đi, Tự ra hiệu cho đám đàn em có mặt trong bar, tống cổ 5 con “cá ươn” ra khỏi Bar. Gỡ chai rượu trong tay Phương, Long nắm tay cô bạn rồi kéo Phương đi, thấy Phương còn ngang bướng, Long thì thầm vào tai Phương…….. “nếu em không nghe lời, tôi sẽ cưỡng hôn em ngay tại đây”……..giờ phút này mà còn có thể trêu chọc Phương, đúng thật chỉ có Long mà thôi. Chỉ một câu nói, làm Phương như bừng tỉnh, 2 cái má lúm đồng tiền chợt ửng đỏ nhẹ, trông đáng yêu vô cùng. Vô tình làm tim ai kia xao xuyến, muốn lấy về cất làm của riêng …….. “Ôi, em đang dụ dỗ tôi cưỡng hôn em sao, nhok?”Chạy vội theo Phong, Tự lấy chiếc khăn của mình lau sơ vết thương cho thằng bạn. Mở cửa chiếc BW cho thằng bạn, để Phong ngồi vào, Tự rút điện thoại kiu ng đem chiếc moto ra ình :D. Lúc sau, Long và Phương cũng đi ra, thấy mặt Phương ửng đỏ, Bình tuy hơi thắc mắc nhưng cũng ko còn tâm trạng. Điều bây giờ quan trọng là làm sao cho nó trở lại bình thường. Những lần trước nó bị vậy, phải mất 3 ngày để nó bình thường lại…………..Vì lúc đến, 3 thằng đi có một chiếc xe nên bi giờ, Tự và Bình sẽ đi moto chung về, Long lái xe chở Phương và 2 ng kia về nhà.Lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã xúi bản thân tới quán Bar đó. Phong luôn sợ hãi khi nghĩ rằng nếu như đêm nay mình không tới. Thực ra 3 người họ đã tới khá sớm, ngồi nhìn 3 cô bạn lăng xăng phục vụ. Một cái cau mày chợt hiện lên khi họ thấy bọn 5 con cá kia, 3 tên này vẫn nhớ đã gặp 5 con cá ở Đà Nẵng. Ngay sau đó, mọi chiện đã diễn ra, tim Phong như giật thót khi thấy bàn tay nó bóp nát cái ly. Ngay giây phút ánh mắt nó trở nên vô cảm, vô tận, Phong đã biết mình cần làm điều gì đó.Tự cười bản thân khi lãnh một cú từ cô gái mình yêu, Phong chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Anh càng không thể tưởng tượng ra được nó lại có những giây phút đau khổ thế này.Siết chặt cái ôm của mình hơn vào vòng eo của nó, hắn nhìn nó với ánh mắt trìu mến. Bình yên nhắm mắt, dựa vào bờ vai của hắn, nó như chìm trong cơn mơ. Khi hắn nhẹ siết chặt cái ôm, nó cũng đồng thời siết chặt hơn vòng tay quanh cổ hắn, tựa hẳn đầu mình lên bờ vai săn chắc của người con trai mà nó gọi là “Vicky”. Phả ra từng hơi thở nóng hổi mà nhẹ nhàng, nhịp thở đều đều, lồng ngực nhấp nhô lên xuống như báo hiệu sự sống……….nó thảnh thơi trong kí ức ngày xưa, chưa bao giờ nó thấy bình yên như thế.“Ông trời ơi, người đang thách thức sức chịu đựng của con sao? Tuy con là một người đàn ông tốt nhưng con cũng là đàn ông mà” – Phong thầm ngước nhìn trần xe mà than trách>>>>>>>>Anh mà là đàn ông á? Thiệt hem đó?Còn tem mà … “sức chịu đựng có hạn”…đàn ông tốt mới ghêThoy, em im, anh Phong dữ quá, hic hic
- “Chát”……….cô biến ngay cho tôi, vì cô mà nhìn bạn tôi nè, biến đi – Bình giáng cho con “cá” một cái tát trời đánh, bao nhiêu sức lực vốn có, cô dồn nén vào cái bạt tai ấy. ……..
Thấy con bạn mình bị đánh, 4 con kia liền hung hăng xông lên, thấy vậy Phương vội vơ đại 1 cái chai và giơ lên, vừa định mở miệng doạ tụi nó khi thấy tụi nó bắt đầu hoảng sợ thì:
-Chúng ta về nhà nhe Vicky – Nó nói
-Uk, chúng ta về - Phong nhẹ nhàng trả lời………..
Lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay, Phong cẩn thận nâng bàn tay nhỏ nhắn của nó lên, cột lại vết thương. Từ từ, chậm rãi, cậu bế nhỏ lên, nâng niu nhẹ nhàng trong tay mình, từ từ rời khỏi quán bar.
Thấy 2 đứa nó rời đi, Tự ra hiệu cho đám đàn em có mặt trong bar, tống cổ 5 con “cá ươn” ra khỏi Bar. Gỡ chai rượu trong tay Phương, Long nắm tay cô bạn rồi kéo Phương đi, thấy Phương còn ngang bướng, Long thì thầm vào tai Phương…….. “nếu em không nghe lời, tôi sẽ cưỡng hôn em ngay tại đây”……..giờ phút này mà còn có thể trêu chọc Phương, đúng thật chỉ có Long mà thôi. Chỉ một câu nói, làm Phương như bừng tỉnh, 2 cái má lúm đồng tiền chợt ửng đỏ nhẹ, trông đáng yêu vô cùng. Vô tình làm tim ai kia xao xuyến, muốn lấy về cất làm của riêng …….. “Ôi, em đang dụ dỗ tôi cưỡng hôn em sao, nhok?”
Chạy vội theo Phong, Tự lấy chiếc khăn của mình lau sơ vết thương cho thằng bạn. Mở cửa chiếc BW cho thằng bạn, để Phong ngồi vào, Tự rút điện thoại kiu ng đem chiếc moto ra ình :D. Lúc sau, Long và Phương cũng đi ra, thấy mặt Phương ửng đỏ, Bình tuy hơi thắc mắc nhưng cũng ko còn tâm trạng. Điều bây giờ quan trọng là làm sao cho nó trở lại bình thường. Những lần trước nó bị vậy, phải mất 3 ngày để nó bình thường lại…………..
Vì lúc đến, 3 thằng đi có một chiếc xe nên bi giờ, Tự và Bình sẽ đi moto chung về, Long lái xe chở Phương và 2 ng kia về nhà.
Lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã xúi bản thân tới quán Bar đó. Phong luôn sợ hãi khi nghĩ rằng nếu như đêm nay mình không tới. Thực ra 3 người họ đã tới khá sớm, ngồi nhìn 3 cô bạn lăng xăng phục vụ. Một cái cau mày chợt hiện lên khi họ thấy bọn 5 con cá kia, 3 tên này vẫn nhớ đã gặp 5 con cá ở Đà Nẵng. Ngay sau đó, mọi chiện đã diễn ra, tim Phong như giật thót khi thấy bàn tay nó bóp nát cái ly. Ngay giây phút ánh mắt nó trở nên vô cảm, vô tận, Phong đã biết mình cần làm điều gì đó.
Tự cười bản thân khi lãnh một cú từ cô gái mình yêu, Phong chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Anh càng không thể tưởng tượng ra được nó lại có những giây phút đau khổ thế này.
Siết chặt cái ôm của mình hơn vào vòng eo của nó, hắn nhìn nó với ánh mắt trìu mến. Bình yên nhắm mắt, dựa vào bờ vai của hắn, nó như chìm trong cơn mơ. Khi hắn nhẹ siết chặt cái ôm, nó cũng đồng thời siết chặt hơn vòng tay quanh cổ hắn, tựa hẳn đầu mình lên bờ vai săn chắc của người con trai mà nó gọi là “Vicky”. Phả ra từng hơi thở nóng hổi mà nhẹ nhàng, nhịp thở đều đều, lồng ngực nhấp nhô lên xuống như báo hiệu sự sống……….nó thảnh thơi trong kí ức ngày xưa, chưa bao giờ nó thấy bình yên như thế.
“Ông trời ơi, người đang thách thức sức chịu đựng của con sao? Tuy con là một người đàn ông tốt nhưng con cũng là đàn ông mà” – Phong thầm ngước nhìn trần xe mà than trách
>>>>>>>>Anh mà là đàn ông á? Thiệt hem đó?Còn tem mà … “sức chịu đựng có hạn”…đàn ông tốt mới ghêThoy, em im, anh Phong dữ quá, hic hic
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… - “Chát”……….cô biến ngay cho tôi, vì cô mà nhìn bạn tôi nè, biến đi – Bình giáng cho con “cá” một cái tát trời đánh, bao nhiêu sức lực vốn có, cô dồn nén vào cái bạt tai ấy. ……..Thấy con bạn mình bị đánh, 4 con kia liền hung hăng xông lên, thấy vậy Phương vội vơ đại 1 cái chai và giơ lên, vừa định mở miệng doạ tụi nó khi thấy tụi nó bắt đầu hoảng sợ thì:-Chúng ta về nhà nhe Vicky – Nó nói-Uk, chúng ta về - Phong nhẹ nhàng trả lời………..Lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay, Phong cẩn thận nâng bàn tay nhỏ nhắn của nó lên, cột lại vết thương. Từ từ, chậm rãi, cậu bế nhỏ lên, nâng niu nhẹ nhàng trong tay mình, từ từ rời khỏi quán bar.Thấy 2 đứa nó rời đi, Tự ra hiệu cho đám đàn em có mặt trong bar, tống cổ 5 con “cá ươn” ra khỏi Bar. Gỡ chai rượu trong tay Phương, Long nắm tay cô bạn rồi kéo Phương đi, thấy Phương còn ngang bướng, Long thì thầm vào tai Phương…….. “nếu em không nghe lời, tôi sẽ cưỡng hôn em ngay tại đây”……..giờ phút này mà còn có thể trêu chọc Phương, đúng thật chỉ có Long mà thôi. Chỉ một câu nói, làm Phương như bừng tỉnh, 2 cái má lúm đồng tiền chợt ửng đỏ nhẹ, trông đáng yêu vô cùng. Vô tình làm tim ai kia xao xuyến, muốn lấy về cất làm của riêng …….. “Ôi, em đang dụ dỗ tôi cưỡng hôn em sao, nhok?”Chạy vội theo Phong, Tự lấy chiếc khăn của mình lau sơ vết thương cho thằng bạn. Mở cửa chiếc BW cho thằng bạn, để Phong ngồi vào, Tự rút điện thoại kiu ng đem chiếc moto ra ình :D. Lúc sau, Long và Phương cũng đi ra, thấy mặt Phương ửng đỏ, Bình tuy hơi thắc mắc nhưng cũng ko còn tâm trạng. Điều bây giờ quan trọng là làm sao cho nó trở lại bình thường. Những lần trước nó bị vậy, phải mất 3 ngày để nó bình thường lại…………..Vì lúc đến, 3 thằng đi có một chiếc xe nên bi giờ, Tự và Bình sẽ đi moto chung về, Long lái xe chở Phương và 2 ng kia về nhà.Lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã xúi bản thân tới quán Bar đó. Phong luôn sợ hãi khi nghĩ rằng nếu như đêm nay mình không tới. Thực ra 3 người họ đã tới khá sớm, ngồi nhìn 3 cô bạn lăng xăng phục vụ. Một cái cau mày chợt hiện lên khi họ thấy bọn 5 con cá kia, 3 tên này vẫn nhớ đã gặp 5 con cá ở Đà Nẵng. Ngay sau đó, mọi chiện đã diễn ra, tim Phong như giật thót khi thấy bàn tay nó bóp nát cái ly. Ngay giây phút ánh mắt nó trở nên vô cảm, vô tận, Phong đã biết mình cần làm điều gì đó.Tự cười bản thân khi lãnh một cú từ cô gái mình yêu, Phong chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Anh càng không thể tưởng tượng ra được nó lại có những giây phút đau khổ thế này.Siết chặt cái ôm của mình hơn vào vòng eo của nó, hắn nhìn nó với ánh mắt trìu mến. Bình yên nhắm mắt, dựa vào bờ vai của hắn, nó như chìm trong cơn mơ. Khi hắn nhẹ siết chặt cái ôm, nó cũng đồng thời siết chặt hơn vòng tay quanh cổ hắn, tựa hẳn đầu mình lên bờ vai săn chắc của người con trai mà nó gọi là “Vicky”. Phả ra từng hơi thở nóng hổi mà nhẹ nhàng, nhịp thở đều đều, lồng ngực nhấp nhô lên xuống như báo hiệu sự sống……….nó thảnh thơi trong kí ức ngày xưa, chưa bao giờ nó thấy bình yên như thế.“Ông trời ơi, người đang thách thức sức chịu đựng của con sao? Tuy con là một người đàn ông tốt nhưng con cũng là đàn ông mà” – Phong thầm ngước nhìn trần xe mà than trách>>>>>>>>Anh mà là đàn ông á? Thiệt hem đó?Còn tem mà … “sức chịu đựng có hạn”…đàn ông tốt mới ghêThoy, em im, anh Phong dữ quá, hic hic