Một buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không…
Chương 42: Chương 42
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… Không biết nên gọi Tự là thằng bạn chí cốt hay thằng bạn trời đánh của Phong nữa. Trong lúc Phong đang lo lắng cho nó thì Tự lại nghĩ cách để có thể ở bên cạnh Bình một mình. Lẽ ra chỉ tốn 10 phút đi mô tô là tới nhà, nhưng giờ đã thành 1 tiếng. Lấy lý do là bị lạc nên Tự đã chạy tùm lum đường vòng quanh cả thành phố. Lạc gì mà khôn thế không biết toàn lạc vào những con đường đẹp nhất thành phố, có hoa, có đài phun nước, có cây xanh, có những công trình kiến trúc nhìn mà lé mắt. Và Tự đã thành công khi làm cho Bình quên lun cô bạn của mình mà đi với Tự.Xe đang chạy từ từ bỗng dưng tăng tốc đột ngột làm Bình giật mình, vì sợ quá nên cô ôm chầm lấy Tự, chỉ một hành động vô tình như thế đã làm cho khoé môi ai nở một nụ cười.-Xin lỗi, anh tăng tốc đột ngột mà không nói trước, em có sợ lắm không? – Tự nói với một giọng hối lỗi (hừ, xiệc là mưu mô)-Um…dạ không sao, tại em bất cẩn – Bình lí nhí trả lời mà mặt ửng đỏVừa thấy Bình định rút 2 cánh tay quanh bụng mình về, Tự vội chụp lấy, giữ lại mà nói “Anh nghĩ em nên để thế này, ngồi phía trước làm bia đỡ đạn nên rất là lạnh đó”. Tự còn cố tình nhấn mạnh 4 chữ “làm bia đỡ đạn”…………Thiệt là………Bình nhìn lên thân ảnh phía trước cách mình không quá 5cm, cô đang ôm người con trai phía trước….thật là không thể tin được đã vậy còn ôm nãy giờ. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cụt tay, làm lộ rõ từng múi cơ bắp săn chắc cùng làn da mịn của mình, lâu lâu Tự còn vô tình giả vờ đụng tay vào tay Bình, để cho cô biết hiện tại, tay anh đang lạnh thế nào “đừng mơ mà rút tay về nhe cô bé ngốc”.Bình vẫn còn lúng túng sau cái ôm lúc nãy, lúc đó phần vòng 1 của cô đã vô tình chạm vào cái lưng to đùng của Tự. Ai mà chả biết đó là vùng nhạy cảm của con gái, Bình cũng thế. Chỉ cần nghĩ tới việc Tự cũng cảm nhận được, cô chỉ muốn độn thổ. Vậy mà………………trời bắt đầu se lạnh hơn, sợ Bình bị lạnh nên Tự chạy với một tốc độ vừa, thấy cô thinh lặng không hỏi han gì cùng với làn hơi thở đều đều cứ phả vào lưng của mình, Tự biết cô đã ngủ. Bỗng một nụ cười gian ác nở trên môi Tự cùng lúc trong đầu cậu nghĩ “lát có thứ để ăn thử roy, kakaka” (éc, anh định ăn thử thứ gì zạ *nháy mắt, chớp chớp, ngây thơ hỏi*……….ăn gì lát biết…………*nhưng sao em thấy anh gian gian*………..cái này ngon lắm à nha…..thoy, đi đi, ko nhiều chuyện nữa……..)Cố tình phóng lẹ hơn một tí, một phần là vì cuối cùng Tự cũng đã nhớ ra là mình cần phải về nhà xem thằng bạn mình ra sao (ôi, đồ trọng sắc quên bạn……….Ê, mày nói gì con nhỏ kia………dạ, hok có gì hết, hihi, thoy, anh chạy xe típ đi……..). Nhưng đó chỉ là một phần, phần còn lại mới quan trọng. Theo quy luật nguyên nhân – kết quả (có quy luật này hok ta) chúng ta có chuỗi sự kiện sau: trời tối nên Tự chạy xe nhanh 1 tí, mà nhanh 1 tí thì sẽ lạnh 1 tí, mà lạnh 1 tí thì cần phải được sưởi cho ấm thêm 1 tí, mà muốn ấm thêm 1 tí thì Bình phải ôm Tự thêm 1 tí, mà ôm Tự thêm 1 tí thì Bình phải siết chặt tay hơn 1 tí, mà muốn siết chặt tay hơn 1 tí thì Bình phải ngồi gần hơn 1 tí, mà Bình mà ngồi gần hơn 1 tí thì cái gì cần đụng nó cũng sẽ đụng hơn 1 tí………cái gì mà đụng thêm 1 tí thì làm cho ai đó vô tình phát hiện ra 1 tí và cũng đỏ mặt thêm 1 tí.Nhìn Bình say sưa ngủ trên lưng mình, Tự biết là cô nhóc đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn tìm cớ để trách mắng. Tự vừa chạy xe vừa tự kỉ“Em ngủ mà cũng muốn dụ dỗ tôi sao. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Tại sao em lại ngây thơ thế này, dụ em được 1 xí tôi lại muốn có em nhiều hơn 1 tí, được gần em một xí tôi lại muốn gần hơn 1 tí…………Liệu cô ấy có yêu con như con yêu cô ấy không?” – Ngước mắt lên hỏi ông trời, Tự tự cười chính mình……..có lúc cậu cũng hy vọng như thế ư……….Cúi cùng cũng tới nhà Phong (khiếp, đi gì mà lâu vậy, ranh đến thế là cùng, haizz), Tự chầm chậm dừng xe một cách nhẹ nhất, vừa thấy lão quản gia ra, Tự nhanh chóng “Suỵt”. Chỉ cần nhìn thì ông cũng hiểu. Chầm chậm mở cửa nhẹ để Tự chạy xe vào gara, ông thầm cười vì cuối cùng 3 thằng nhỏ mà ông cực nhọc chăm sóc, dạy dỗ đã tìm được 1 người mà mình quan tâm. Ông nào hay sắp có phim coi (hehe)“Cạch” “Cạch”Tự dừng xe, gạt chân chống xuống, cửa gara cũng đóng, đèn được bật lên, 1 nụ cười rất rất chi là……..không bình thường xuất hiện trên khoé môi của Tự khi anh bước xuống xe. Cốc nhẹ vào đầu Bình để làm cho cô bạn tỉnh dậy…………Sắp có chiện hem hay xảy ra hay là chiện hay đây????-Um…..um….mình đã về tới nhà rồi hả anh? – Bình vừa dụi mắt vừa hỏi Tự mà không nhình thấy cái nhếch mép nhẹ của anh….-um, tới rồi. Em cũng tài thật nhỉ, ngủ ngon được như thế ngay cả khi ngồi trên xe. Lưng anh êm thế cơ à – Tự giả vờ nói……..thực sự lúc này Tự chỉ muốn chọc ghẹo Bình-Hihihi, chắc tại em mệt quá, cho em xin lỗi nha. Lưng anh có mỏi không? Em sẽ đền bù sau nha, thoy, mình zô nhà đi, không kẻo mọi người lo lắng – Bình nói, vừa nhấc người khỏi chiếc xe thì Tự bước tới
Không biết nên gọi Tự là thằng bạn chí cốt hay thằng bạn trời đánh của Phong nữa. Trong lúc Phong đang lo lắng cho nó thì Tự lại nghĩ cách để có thể ở bên cạnh Bình một mình. Lẽ ra chỉ tốn 10 phút đi mô tô là tới nhà, nhưng giờ đã thành 1 tiếng. Lấy lý do là bị lạc nên Tự đã chạy tùm lum đường vòng quanh cả thành phố. Lạc gì mà khôn thế không biết toàn lạc vào những con đường đẹp nhất thành phố, có hoa, có đài phun nước, có cây xanh, có những công trình kiến trúc nhìn mà lé mắt. Và Tự đã thành công khi làm cho Bình quên lun cô bạn của mình mà đi với Tự.
Xe đang chạy từ từ bỗng dưng tăng tốc đột ngột làm Bình giật mình, vì sợ quá nên cô ôm chầm lấy Tự, chỉ một hành động vô tình như thế đã làm cho khoé môi ai nở một nụ cười.
-Xin lỗi, anh tăng tốc đột ngột mà không nói trước, em có sợ lắm không? – Tự nói với một giọng hối lỗi (hừ, xiệc là mưu mô)
-Um…dạ không sao, tại em bất cẩn – Bình lí nhí trả lời mà mặt ửng đỏ
Vừa thấy Bình định rút 2 cánh tay quanh bụng mình về, Tự vội chụp lấy, giữ lại mà nói “Anh nghĩ em nên để thế này, ngồi phía trước làm bia đỡ đạn nên rất là lạnh đó”. Tự còn cố tình nhấn mạnh 4 chữ “làm bia đỡ đạn”…………Thiệt là………
Bình nhìn lên thân ảnh phía trước cách mình không quá 5cm, cô đang ôm người con trai phía trước….thật là không thể tin được đã vậy còn ôm nãy giờ. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cụt tay, làm lộ rõ từng múi cơ bắp săn chắc cùng làn da mịn của mình, lâu lâu Tự còn vô tình giả vờ đụng tay vào tay Bình, để cho cô biết hiện tại, tay anh đang lạnh thế nào “đừng mơ mà rút tay về nhe cô bé ngốc”.
Bình vẫn còn lúng túng sau cái ôm lúc nãy, lúc đó phần vòng 1 của cô đã vô tình chạm vào cái lưng to đùng của Tự. Ai mà chả biết đó là vùng nhạy cảm của con gái, Bình cũng thế. Chỉ cần nghĩ tới việc Tự cũng cảm nhận được, cô chỉ muốn độn thổ. Vậy mà………………trời bắt đầu se lạnh hơn, sợ Bình bị lạnh nên Tự chạy với một tốc độ vừa, thấy cô thinh lặng không hỏi han gì cùng với làn hơi thở đều đều cứ phả vào lưng của mình, Tự biết cô đã ngủ. Bỗng một nụ cười gian ác nở trên môi Tự cùng lúc trong đầu cậu nghĩ “lát có thứ để ăn thử roy, kakaka” (éc, anh định ăn thử thứ gì zạ *nháy mắt, chớp chớp, ngây thơ hỏi*……….ăn gì lát biết…………*nhưng sao em thấy anh gian gian*………..cái này ngon lắm à nha…..thoy, đi đi, ko nhiều chuyện nữa……..)
Cố tình phóng lẹ hơn một tí, một phần là vì cuối cùng Tự cũng đã nhớ ra là mình cần phải về nhà xem thằng bạn mình ra sao (ôi, đồ trọng sắc quên bạn……….Ê, mày nói gì con nhỏ kia………dạ, hok có gì hết, hihi, thoy, anh chạy xe típ đi……..). Nhưng đó chỉ là một phần, phần còn lại mới quan trọng. Theo quy luật nguyên nhân – kết quả (có quy luật này hok ta) chúng ta có chuỗi sự kiện sau: trời tối nên Tự chạy xe nhanh 1 tí, mà nhanh 1 tí thì sẽ lạnh 1 tí, mà lạnh 1 tí thì cần phải được sưởi cho ấm thêm 1 tí, mà muốn ấm thêm 1 tí thì Bình phải ôm Tự thêm 1 tí, mà ôm Tự thêm 1 tí thì Bình phải siết chặt tay hơn 1 tí, mà muốn siết chặt tay hơn 1 tí thì Bình phải ngồi gần hơn 1 tí, mà Bình mà ngồi gần hơn 1 tí thì cái gì cần đụng nó cũng sẽ đụng hơn 1 tí………cái gì mà đụng thêm 1 tí thì làm cho ai đó vô tình phát hiện ra 1 tí và cũng đỏ mặt thêm 1 tí.
Nhìn Bình say sưa ngủ trên lưng mình, Tự biết là cô nhóc đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn tìm cớ để trách mắng. Tự vừa chạy xe vừa tự kỉ
“Em ngủ mà cũng muốn dụ dỗ tôi sao. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Tại sao em lại ngây thơ thế này, dụ em được 1 xí tôi lại muốn có em nhiều hơn 1 tí, được gần em một xí tôi lại muốn gần hơn 1 tí…………Liệu cô ấy có yêu con như con yêu cô ấy không?” – Ngước mắt lên hỏi ông trời, Tự tự cười chính mình……..có lúc cậu cũng hy vọng như thế ư……….
Cúi cùng cũng tới nhà Phong (khiếp, đi gì mà lâu vậy, ranh đến thế là cùng, haizz), Tự chầm chậm dừng xe một cách nhẹ nhất, vừa thấy lão quản gia ra, Tự nhanh chóng “Suỵt”. Chỉ cần nhìn thì ông cũng hiểu. Chầm chậm mở cửa nhẹ để Tự chạy xe vào gara, ông thầm cười vì cuối cùng 3 thằng nhỏ mà ông cực nhọc chăm sóc, dạy dỗ đã tìm được 1 người mà mình quan tâm. Ông nào hay sắp có phim coi (hehe)
“Cạch” “Cạch”
Tự dừng xe, gạt chân chống xuống, cửa gara cũng đóng, đèn được bật lên, 1 nụ cười rất rất chi là……..không bình thường xuất hiện trên khoé môi của Tự khi anh bước xuống xe. Cốc nhẹ vào đầu Bình để làm cho cô bạn tỉnh dậy…………Sắp có chiện hem hay xảy ra hay là chiện hay đây????
-Um…..um….mình đã về tới nhà rồi hả anh? – Bình vừa dụi mắt vừa hỏi Tự mà không nhình thấy cái nhếch mép nhẹ của anh….
-um, tới rồi. Em cũng tài thật nhỉ, ngủ ngon được như thế ngay cả khi ngồi trên xe. Lưng anh êm thế cơ à – Tự giả vờ nói……..thực sự lúc này Tự chỉ muốn chọc ghẹo Bình
-Hihihi, chắc tại em mệt quá, cho em xin lỗi nha. Lưng anh có mỏi không? Em sẽ đền bù sau nha, thoy, mình zô nhà đi, không kẻo mọi người lo lắng – Bình nói, vừa nhấc người khỏi chiếc xe thì Tự bước tới
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… Không biết nên gọi Tự là thằng bạn chí cốt hay thằng bạn trời đánh của Phong nữa. Trong lúc Phong đang lo lắng cho nó thì Tự lại nghĩ cách để có thể ở bên cạnh Bình một mình. Lẽ ra chỉ tốn 10 phút đi mô tô là tới nhà, nhưng giờ đã thành 1 tiếng. Lấy lý do là bị lạc nên Tự đã chạy tùm lum đường vòng quanh cả thành phố. Lạc gì mà khôn thế không biết toàn lạc vào những con đường đẹp nhất thành phố, có hoa, có đài phun nước, có cây xanh, có những công trình kiến trúc nhìn mà lé mắt. Và Tự đã thành công khi làm cho Bình quên lun cô bạn của mình mà đi với Tự.Xe đang chạy từ từ bỗng dưng tăng tốc đột ngột làm Bình giật mình, vì sợ quá nên cô ôm chầm lấy Tự, chỉ một hành động vô tình như thế đã làm cho khoé môi ai nở một nụ cười.-Xin lỗi, anh tăng tốc đột ngột mà không nói trước, em có sợ lắm không? – Tự nói với một giọng hối lỗi (hừ, xiệc là mưu mô)-Um…dạ không sao, tại em bất cẩn – Bình lí nhí trả lời mà mặt ửng đỏVừa thấy Bình định rút 2 cánh tay quanh bụng mình về, Tự vội chụp lấy, giữ lại mà nói “Anh nghĩ em nên để thế này, ngồi phía trước làm bia đỡ đạn nên rất là lạnh đó”. Tự còn cố tình nhấn mạnh 4 chữ “làm bia đỡ đạn”…………Thiệt là………Bình nhìn lên thân ảnh phía trước cách mình không quá 5cm, cô đang ôm người con trai phía trước….thật là không thể tin được đã vậy còn ôm nãy giờ. Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cụt tay, làm lộ rõ từng múi cơ bắp săn chắc cùng làn da mịn của mình, lâu lâu Tự còn vô tình giả vờ đụng tay vào tay Bình, để cho cô biết hiện tại, tay anh đang lạnh thế nào “đừng mơ mà rút tay về nhe cô bé ngốc”.Bình vẫn còn lúng túng sau cái ôm lúc nãy, lúc đó phần vòng 1 của cô đã vô tình chạm vào cái lưng to đùng của Tự. Ai mà chả biết đó là vùng nhạy cảm của con gái, Bình cũng thế. Chỉ cần nghĩ tới việc Tự cũng cảm nhận được, cô chỉ muốn độn thổ. Vậy mà………………trời bắt đầu se lạnh hơn, sợ Bình bị lạnh nên Tự chạy với một tốc độ vừa, thấy cô thinh lặng không hỏi han gì cùng với làn hơi thở đều đều cứ phả vào lưng của mình, Tự biết cô đã ngủ. Bỗng một nụ cười gian ác nở trên môi Tự cùng lúc trong đầu cậu nghĩ “lát có thứ để ăn thử roy, kakaka” (éc, anh định ăn thử thứ gì zạ *nháy mắt, chớp chớp, ngây thơ hỏi*……….ăn gì lát biết…………*nhưng sao em thấy anh gian gian*………..cái này ngon lắm à nha…..thoy, đi đi, ko nhiều chuyện nữa……..)Cố tình phóng lẹ hơn một tí, một phần là vì cuối cùng Tự cũng đã nhớ ra là mình cần phải về nhà xem thằng bạn mình ra sao (ôi, đồ trọng sắc quên bạn……….Ê, mày nói gì con nhỏ kia………dạ, hok có gì hết, hihi, thoy, anh chạy xe típ đi……..). Nhưng đó chỉ là một phần, phần còn lại mới quan trọng. Theo quy luật nguyên nhân – kết quả (có quy luật này hok ta) chúng ta có chuỗi sự kiện sau: trời tối nên Tự chạy xe nhanh 1 tí, mà nhanh 1 tí thì sẽ lạnh 1 tí, mà lạnh 1 tí thì cần phải được sưởi cho ấm thêm 1 tí, mà muốn ấm thêm 1 tí thì Bình phải ôm Tự thêm 1 tí, mà ôm Tự thêm 1 tí thì Bình phải siết chặt tay hơn 1 tí, mà muốn siết chặt tay hơn 1 tí thì Bình phải ngồi gần hơn 1 tí, mà Bình mà ngồi gần hơn 1 tí thì cái gì cần đụng nó cũng sẽ đụng hơn 1 tí………cái gì mà đụng thêm 1 tí thì làm cho ai đó vô tình phát hiện ra 1 tí và cũng đỏ mặt thêm 1 tí.Nhìn Bình say sưa ngủ trên lưng mình, Tự biết là cô nhóc đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn tìm cớ để trách mắng. Tự vừa chạy xe vừa tự kỉ“Em ngủ mà cũng muốn dụ dỗ tôi sao. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Tại sao em lại ngây thơ thế này, dụ em được 1 xí tôi lại muốn có em nhiều hơn 1 tí, được gần em một xí tôi lại muốn gần hơn 1 tí…………Liệu cô ấy có yêu con như con yêu cô ấy không?” – Ngước mắt lên hỏi ông trời, Tự tự cười chính mình……..có lúc cậu cũng hy vọng như thế ư……….Cúi cùng cũng tới nhà Phong (khiếp, đi gì mà lâu vậy, ranh đến thế là cùng, haizz), Tự chầm chậm dừng xe một cách nhẹ nhất, vừa thấy lão quản gia ra, Tự nhanh chóng “Suỵt”. Chỉ cần nhìn thì ông cũng hiểu. Chầm chậm mở cửa nhẹ để Tự chạy xe vào gara, ông thầm cười vì cuối cùng 3 thằng nhỏ mà ông cực nhọc chăm sóc, dạy dỗ đã tìm được 1 người mà mình quan tâm. Ông nào hay sắp có phim coi (hehe)“Cạch” “Cạch”Tự dừng xe, gạt chân chống xuống, cửa gara cũng đóng, đèn được bật lên, 1 nụ cười rất rất chi là……..không bình thường xuất hiện trên khoé môi của Tự khi anh bước xuống xe. Cốc nhẹ vào đầu Bình để làm cho cô bạn tỉnh dậy…………Sắp có chiện hem hay xảy ra hay là chiện hay đây????-Um…..um….mình đã về tới nhà rồi hả anh? – Bình vừa dụi mắt vừa hỏi Tự mà không nhình thấy cái nhếch mép nhẹ của anh….-um, tới rồi. Em cũng tài thật nhỉ, ngủ ngon được như thế ngay cả khi ngồi trên xe. Lưng anh êm thế cơ à – Tự giả vờ nói……..thực sự lúc này Tự chỉ muốn chọc ghẹo Bình-Hihihi, chắc tại em mệt quá, cho em xin lỗi nha. Lưng anh có mỏi không? Em sẽ đền bù sau nha, thoy, mình zô nhà đi, không kẻo mọi người lo lắng – Bình nói, vừa nhấc người khỏi chiếc xe thì Tự bước tới