Tác giả:

Học hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình…

Chương 11: Chương 10: Bên Bé

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… - H – Bé hét lênMình ngã xuống không biết gì nữa.- Ui da. H đang ở đâu đây? – Mình tỉnh dậy thấy cảnh vật khác lạ- H tỉnh rồi à, biết Bé lo thế nào không? – Bé trước mắt mình.Mình thấy mắt Bé đỏ lắm. Ôm Bé vào lòng.- H không sao đâu?- Đầu thế còn không sao. Hư hư.- Nào không được khóc nữa. Giờ H không đang bên Bé mà không sao còn gì. Đúng không?- Hư hư..- Mà này- Sao cơ?- Sao Bé có thể hạ cả 3 thằng đó thế?- Biết võ mà. Không thấy sao còn hỏi? Mà H cũng thế?- H biết đủ để phòng thân thôi. Mà Tiền nó sao rồi?- Nó không sao đâu? Hix. Tại nó mà mất buổi tối nay- Thôi. Nó đang bị thương thế còn gì- Tính sổ với nó sau- Mà sao Bé giỏi thế?- Trước học võ từ Bé mà- Những món gì thế?- Vovinam đai vàng, toàn bộ quyền Bình Định, karatedo đai đen.- Hả? Ui da- Sao vậy? – Bé hốt hoảng- Không. Giật mình thôi – Sau mà mình lệch cái chắc chết bầm dập rồi.- Mà sao H cũng đánh tốt vậy. Mấy thằng đó cũng không kém. Sao thằng Tiền lại đụng chạm với bọn nó?- H học được ít hổ quyền. Không biết sao Tiền nó lại đụng chạm vào tụi đó nữa. Mà tụi nó đâu?- Không biết nữa. Vội đưa H vào này rồi. Hix :’(- Mà đây là đâu?- Trạm xá chứ còn đâu nữa- Cậu sao rồi? – có người mặc áo trắng vào. Chắc là bác sĩ- Cháu không sao rồi ạ- Vậy tốt rồi – Chú ấy quay sang Bé - Cháu ra này chú bảo cái này- Vâng - Bé đáp lại- Hỏi luôn khi nào được ra nhé – Mình ngoắc Bé nói15 phút sau, có chị y tá vào- Cậu có thể ra rồi!- Dạ. Em cảm ơn – Mình đáp lạiBé đâu rồi nhỉ. Sao đi lâu thế nhỉ. Đi đến phòng khám, thấy Bé đứng ở đấy thất thần- Bé – Mình gọi- Bé

- H – Bé hét lên

Mình ngã xuống không biết gì nữa.

- Ui da. H đang ở đâu đây? – Mình tỉnh dậy thấy cảnh vật khác lạ

- H tỉnh rồi à, biết Bé lo thế nào không? – Bé trước mắt mình.

Mình thấy mắt Bé đỏ lắm. Ôm Bé vào lòng.

- H không sao đâu?

- Đầu thế còn không sao. Hư hư.

- Nào không được khóc nữa. Giờ H không đang bên Bé mà không sao còn gì. Đúng không?

- Hư hư..

- Mà này

- Sao cơ?

- Sao Bé có thể hạ cả 3 thằng đó thế?

- Biết võ mà. Không thấy sao còn hỏi? Mà H cũng thế?

- H biết đủ để phòng thân thôi. Mà Tiền nó sao rồi?

- Nó không sao đâu? Hix. Tại nó mà mất buổi tối nay

- Thôi. Nó đang bị thương thế còn gì

- Tính sổ với nó sau

- Mà sao Bé giỏi thế?

- Trước học võ từ Bé mà

- Những món gì thế?

- Vovinam đai vàng, toàn bộ quyền Bình Định, karatedo đai đen.

- Hả? Ui da

- Sao vậy? – Bé hốt hoảng

- Không. Giật mình thôi – Sau mà mình lệch cái chắc chết bầm dập rồi.

- Mà sao H cũng đánh tốt vậy. Mấy thằng đó cũng không kém. Sao thằng Tiền lại đụng chạm với bọn nó?

- H học được ít hổ quyền. Không biết sao Tiền nó lại đụng chạm vào tụi đó nữa. Mà tụi nó đâu?

- Không biết nữa. Vội đưa H vào này rồi. Hix :’(

- Mà đây là đâu?

- Trạm xá chứ còn đâu nữa

- Cậu sao rồi? – có người mặc áo trắng vào. Chắc là bác sĩ

- Cháu không sao rồi ạ

- Vậy tốt rồi – Chú ấy quay sang Bé - Cháu ra này chú bảo cái này

- Vâng - Bé đáp lại

- Hỏi luôn khi nào được ra nhé – Mình ngoắc Bé nói

15 phút sau, có chị y tá vào

- Cậu có thể ra rồi!

- Dạ. Em cảm ơn – Mình đáp lại

Bé đâu rồi nhỉ. Sao đi lâu thế nhỉ. Đi đến phòng khám, thấy Bé đứng ở đấy thất thần

- Bé – Mình gọi

- Bé

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… - H – Bé hét lênMình ngã xuống không biết gì nữa.- Ui da. H đang ở đâu đây? – Mình tỉnh dậy thấy cảnh vật khác lạ- H tỉnh rồi à, biết Bé lo thế nào không? – Bé trước mắt mình.Mình thấy mắt Bé đỏ lắm. Ôm Bé vào lòng.- H không sao đâu?- Đầu thế còn không sao. Hư hư.- Nào không được khóc nữa. Giờ H không đang bên Bé mà không sao còn gì. Đúng không?- Hư hư..- Mà này- Sao cơ?- Sao Bé có thể hạ cả 3 thằng đó thế?- Biết võ mà. Không thấy sao còn hỏi? Mà H cũng thế?- H biết đủ để phòng thân thôi. Mà Tiền nó sao rồi?- Nó không sao đâu? Hix. Tại nó mà mất buổi tối nay- Thôi. Nó đang bị thương thế còn gì- Tính sổ với nó sau- Mà sao Bé giỏi thế?- Trước học võ từ Bé mà- Những món gì thế?- Vovinam đai vàng, toàn bộ quyền Bình Định, karatedo đai đen.- Hả? Ui da- Sao vậy? – Bé hốt hoảng- Không. Giật mình thôi – Sau mà mình lệch cái chắc chết bầm dập rồi.- Mà sao H cũng đánh tốt vậy. Mấy thằng đó cũng không kém. Sao thằng Tiền lại đụng chạm với bọn nó?- H học được ít hổ quyền. Không biết sao Tiền nó lại đụng chạm vào tụi đó nữa. Mà tụi nó đâu?- Không biết nữa. Vội đưa H vào này rồi. Hix :’(- Mà đây là đâu?- Trạm xá chứ còn đâu nữa- Cậu sao rồi? – có người mặc áo trắng vào. Chắc là bác sĩ- Cháu không sao rồi ạ- Vậy tốt rồi – Chú ấy quay sang Bé - Cháu ra này chú bảo cái này- Vâng - Bé đáp lại- Hỏi luôn khi nào được ra nhé – Mình ngoắc Bé nói15 phút sau, có chị y tá vào- Cậu có thể ra rồi!- Dạ. Em cảm ơn – Mình đáp lạiBé đâu rồi nhỉ. Sao đi lâu thế nhỉ. Đi đến phòng khám, thấy Bé đứng ở đấy thất thần- Bé – Mình gọi- Bé

Chương 11: Chương 10: Bên Bé