Tử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục …
Chương 4: Chương 4
Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ04 | Xấp thư tình bên cửa sổTử Tu, nắng hè chói chang thật thoải mái.Anh biết không? Em thấy bóng lưng anh rồi.Trông anh gầy đi nhiều quá, em đau lòng lắm, đau lắm ấy.Theo em thấy, trời nóng thế này mình nên ở nhà ăn dưa hấu lạnh, chứ đến thăm em làm gì, đúng không?Để em đoán xem nào.Đọc đến đây chắc anh sẽ thở dài bảo em dễ thỏa mãn nhỉ?Việc em dễ thỏa mãn thì ai cũng biết rồi.Dù anh có nhắc nhiều đi nữa, em cũng vẫn làm theo ý mình thôi.Nhưng nói đi lại phải nói lại, chuyện thích anh cũng có ý nghĩa lắm chứ?Em cảm thấy nó có ý nghĩa hơn bất kỳ việc gì khác kìa.Được rồi, em biết anh sẽ bảo em nông cạn.Cũng như người ta hay bảo em là chỉ thích cái mã của anh.Em ghét câu này lắm ấy! Nói vậy mà nghe được sao?Bọn họ chẳng hiểu gì về em cả.Em là loại người chỉ biết vẻ bề ngoài thôi à?Tất nhiên là không rồi.Em thấy bọn họ đang ghen tị với em, ghen tị vì em được anh thích.Tử Tu, anh nói xem trên đời có người không để ý vẻ bề ngoài thật ạ?Chắc là kiểu “âm thanh đẹp nhất là sự tĩnh lặng, hình ảnh đẹp nhất là sự vô hình ” ha.Anh xem, không ngờ em vẫn nhớ câu này cơ đấy.Nếu không vì anh, em sẽ chẳng bao giờ biết đến nó.Ông trời, à không, Lão Tử biết em thích anh đến nhường nào đó..
Trang chủ Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ04 | Xấp thư tình bên cửa sổ
Tử Tu, nắng hè chói chang thật thoải mái.
Anh biết không? Em thấy bóng lưng anh rồi.
Trông anh gầy đi nhiều quá, em đau lòng lắm, đau lắm ấy.
Theo em thấy, trời nóng thế này mình nên ở nhà ăn dưa hấu lạnh, chứ đến thăm em làm gì, đúng không?
Để em đoán xem nào.
Đọc đến đây chắc anh sẽ thở dài bảo em dễ thỏa mãn nhỉ?
Việc em dễ thỏa mãn thì ai cũng biết rồi.
Dù anh có nhắc nhiều đi nữa, em cũng vẫn làm theo ý mình thôi.
Nhưng nói đi lại phải nói lại, chuyện thích anh cũng có ý nghĩa lắm chứ?
Em cảm thấy nó có ý nghĩa hơn bất kỳ việc gì khác kìa.
Được rồi, em biết anh sẽ bảo em nông cạn.
Cũng như người ta hay bảo em là chỉ thích cái mã của anh.
Em ghét câu này lắm ấy! Nói vậy mà nghe được sao?
Bọn họ chẳng hiểu gì về em cả.
Em là loại người chỉ biết vẻ bề ngoài thôi à?
Tất nhiên là không rồi.
Em thấy bọn họ đang ghen tị với em, ghen tị vì em được anh thích.
Tử Tu, anh nói xem trên đời có người không để ý vẻ bề ngoài thật ạ?
Chắc là kiểu “âm thanh đẹp nhất là sự tĩnh lặng, hình ảnh đẹp nhất là sự vô hình ” ha.
Anh xem, không ngờ em vẫn nhớ câu này cơ đấy.
Nếu không vì anh, em sẽ chẳng bao giờ biết đến nó.
Ông trời, à không, Lão Tử biết em thích anh đến nhường nào đó..
Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ04 | Xấp thư tình bên cửa sổTử Tu, nắng hè chói chang thật thoải mái.Anh biết không? Em thấy bóng lưng anh rồi.Trông anh gầy đi nhiều quá, em đau lòng lắm, đau lắm ấy.Theo em thấy, trời nóng thế này mình nên ở nhà ăn dưa hấu lạnh, chứ đến thăm em làm gì, đúng không?Để em đoán xem nào.Đọc đến đây chắc anh sẽ thở dài bảo em dễ thỏa mãn nhỉ?Việc em dễ thỏa mãn thì ai cũng biết rồi.Dù anh có nhắc nhiều đi nữa, em cũng vẫn làm theo ý mình thôi.Nhưng nói đi lại phải nói lại, chuyện thích anh cũng có ý nghĩa lắm chứ?Em cảm thấy nó có ý nghĩa hơn bất kỳ việc gì khác kìa.Được rồi, em biết anh sẽ bảo em nông cạn.Cũng như người ta hay bảo em là chỉ thích cái mã của anh.Em ghét câu này lắm ấy! Nói vậy mà nghe được sao?Bọn họ chẳng hiểu gì về em cả.Em là loại người chỉ biết vẻ bề ngoài thôi à?Tất nhiên là không rồi.Em thấy bọn họ đang ghen tị với em, ghen tị vì em được anh thích.Tử Tu, anh nói xem trên đời có người không để ý vẻ bề ngoài thật ạ?Chắc là kiểu “âm thanh đẹp nhất là sự tĩnh lặng, hình ảnh đẹp nhất là sự vô hình ” ha.Anh xem, không ngờ em vẫn nhớ câu này cơ đấy.Nếu không vì anh, em sẽ chẳng bao giờ biết đến nó.Ông trời, à không, Lão Tử biết em thích anh đến nhường nào đó..