Tác giả:

Tử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục …

Chương 5: Chương 5

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trời vừa nổi gió – một cơn gió rất dịu dàng, sau đó có một đám mây bay tới vừa hay che khuất ánh mặt trời chói chang.Em hi vọng đám mây ấy có thể dừng chân lâu một xíu nhưng biết làm sao được, nó phải đến chốn xa xôi, chỉ tiện đường ghé lại che giùm em chút ánh mặt trời.Câu này cứ như anh nói ấy nhỉ? Thảo nào mọi người bảo em là học trò của anh, học anh từ hành động đến cách nói chuyện.Em thích nghe mọi người nói vậy lắm.Nếu ngày nào họ cũng khen em như vậy thì em sẽ cười tươi như hoa mất nhỉ?Nói tới hoa, bó bách hợp anh mang đến đã dụ được loại bướm có những chấm trắng trên cánh đến đấy.Hình như loại bướm này có tên Xuyến Châu gì đó hay gì đó Hoàn á.Em vừa cảm thán trước sự kỳ diệu ấy, vừa nhìn nó đậu xuống cánh hoa màu trắng.Cánh bướm nâu đen đậu trên đóa hoa trắng thật là đẹp.Nhưng con bướm ấy cũng hệt như áng mây vừa rồi – Vừa hay đi ngang qua chốn này, bắt gặp bông hoa đẹp nên dừng chân ngắm nghĩa.Nếu em là một nhà văn, em sẽ ưu sầu, cảm thán: cuộc đời chúng ta cũng chỉ như một lần dừng bước ngẫu nhiên đối với hành tinh xanh này mà thôi.Nhưng anh cũng biết đấy, em không phải người đa sầu đa cảm vì nó lãng phí cảm xúc lắm.Nếu suy nghĩ nhiều, đau khổ nhiều sẽ dễ bị đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, mà một khi tiêu cực thì khó nói lắm.Những nhà văn nổi tiếng cũng là những người dễ bị tổn thương tâm hồn.Như Dazai Osamu, Akutagawa Ryūnosuke, Franz Kafka động tí lại làm ra mấy thứ khiến người ta buồn bã theo đó.Chính họ buồn thì chẳng nói nhưng cứ thích kéo cả người khác buồn theo cơ.Mấy người này quá đáng hơn nhiều so với cả William Hodge, Bernhard Riemann, Henri Poincaré cộng lại.Mấy ông này chỉ đặt ra những vấn đề khó khăn cho chúng ta thôi, còn con chữ của mấy ông trên lại nói thẳng cho chúng ta biết: Con người chẳng thể nào sống được vui vẻ..

Trời vừa nổi gió – một cơn gió rất dịu dàng, sau đó có một đám mây bay tới vừa hay che khuất ánh mặt trời chói chang.

Em hi vọng đám mây ấy có thể dừng chân lâu một xíu nhưng biết làm sao được, nó phải đến chốn xa xôi, chỉ tiện đường ghé lại che giùm em chút ánh mặt trời.

Câu này cứ như anh nói ấy nhỉ? Thảo nào mọi người bảo em là học trò của anh, học anh từ hành động đến cách nói chuyện.

Em thích nghe mọi người nói vậy lắm.

Nếu ngày nào họ cũng khen em như vậy thì em sẽ cười tươi như hoa mất nhỉ?

Nói tới hoa, bó bách hợp anh mang đến đã dụ được loại bướm có những chấm trắng trên cánh đến đấy.

Hình như loại bướm này có tên Xuyến Châu gì đó hay gì đó Hoàn á.

Em vừa cảm thán trước sự kỳ diệu ấy, vừa nhìn nó đậu xuống cánh hoa màu trắng.

Cánh bướm nâu đen đậu trên đóa hoa trắng thật là đẹp.

Nhưng con bướm ấy cũng hệt như áng mây vừa rồi – Vừa hay đi ngang qua chốn này, bắt gặp bông hoa đẹp nên dừng chân ngắm nghĩa.

Nếu em là một nhà văn, em sẽ ưu sầu, cảm thán: cuộc đời chúng ta cũng chỉ như một lần dừng bước ngẫu nhiên đối với hành tinh xanh này mà thôi.

Nhưng anh cũng biết đấy, em không phải người đa sầu đa cảm vì nó lãng phí cảm xúc lắm.

Nếu suy nghĩ nhiều, đau khổ nhiều sẽ dễ bị đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, mà một khi tiêu cực thì khó nói lắm.

Những nhà văn nổi tiếng cũng là những người dễ bị tổn thương tâm hồn.

Như Dazai Osamu, Akutagawa Ryūnosuke, Franz Kafka động tí lại làm ra mấy thứ khiến người ta buồn bã theo đó.

Chính họ buồn thì chẳng nói nhưng cứ thích kéo cả người khác buồn theo cơ.

Mấy người này quá đáng hơn nhiều so với cả William Hodge, Bernhard Riemann, Henri Poincaré cộng lại.

Mấy ông này chỉ đặt ra những vấn đề khó khăn cho chúng ta thôi, còn con chữ của mấy ông trên lại nói thẳng cho chúng ta biết: Con người chẳng thể nào sống được vui vẻ.

.

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trời vừa nổi gió – một cơn gió rất dịu dàng, sau đó có một đám mây bay tới vừa hay che khuất ánh mặt trời chói chang.Em hi vọng đám mây ấy có thể dừng chân lâu một xíu nhưng biết làm sao được, nó phải đến chốn xa xôi, chỉ tiện đường ghé lại che giùm em chút ánh mặt trời.Câu này cứ như anh nói ấy nhỉ? Thảo nào mọi người bảo em là học trò của anh, học anh từ hành động đến cách nói chuyện.Em thích nghe mọi người nói vậy lắm.Nếu ngày nào họ cũng khen em như vậy thì em sẽ cười tươi như hoa mất nhỉ?Nói tới hoa, bó bách hợp anh mang đến đã dụ được loại bướm có những chấm trắng trên cánh đến đấy.Hình như loại bướm này có tên Xuyến Châu gì đó hay gì đó Hoàn á.Em vừa cảm thán trước sự kỳ diệu ấy, vừa nhìn nó đậu xuống cánh hoa màu trắng.Cánh bướm nâu đen đậu trên đóa hoa trắng thật là đẹp.Nhưng con bướm ấy cũng hệt như áng mây vừa rồi – Vừa hay đi ngang qua chốn này, bắt gặp bông hoa đẹp nên dừng chân ngắm nghĩa.Nếu em là một nhà văn, em sẽ ưu sầu, cảm thán: cuộc đời chúng ta cũng chỉ như một lần dừng bước ngẫu nhiên đối với hành tinh xanh này mà thôi.Nhưng anh cũng biết đấy, em không phải người đa sầu đa cảm vì nó lãng phí cảm xúc lắm.Nếu suy nghĩ nhiều, đau khổ nhiều sẽ dễ bị đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, mà một khi tiêu cực thì khó nói lắm.Những nhà văn nổi tiếng cũng là những người dễ bị tổn thương tâm hồn.Như Dazai Osamu, Akutagawa Ryūnosuke, Franz Kafka động tí lại làm ra mấy thứ khiến người ta buồn bã theo đó.Chính họ buồn thì chẳng nói nhưng cứ thích kéo cả người khác buồn theo cơ.Mấy người này quá đáng hơn nhiều so với cả William Hodge, Bernhard Riemann, Henri Poincaré cộng lại.Mấy ông này chỉ đặt ra những vấn đề khó khăn cho chúng ta thôi, còn con chữ của mấy ông trên lại nói thẳng cho chúng ta biết: Con người chẳng thể nào sống được vui vẻ..

Chương 5: Chương 5