Tác giả:

Tử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục …

Chương 12: Chương 12

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ12 | Xấp thư tình bên cửa sổTử Tu, sắc Thu ưng ý, lá rụng đẹp đến nao lòng.Nhìn màu vàng của lá rụng, có người thấy sắc vàng sang trọng, cũng có người (ví dụ như em) thấy sắc màu khô héo.Đây thuộc về cái nhìn của tâm trạng và vị thế.Người ta chẳng hay bảo “tâm trạng và vị thế của bạn quyết định phong cảnh bạn trông thấy” đấy à?Thế nên với tâm trạng và vị trí của em lúc này có thể khiến em nhìn ra màu vàng kim lấp lánh của lá rụng ư?Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là chẳng thể nào.Thế nên lá rụng là biểu tượng của sự khô héo, chẳng ai cãi được sất.Tuy nó héo khô nhưng em thấy nó không xấu.Anh nói xem tệp màu bùn đất cũng đẹp đúng không?Dẫu gì qua hai đợt mưa Thu nữa, chúng sẽ rữa ra và hoà làm một với đất mẹ thôi.Con người chết đi cũng không khác mấy những chiếc lá này.Bụi về với bụi, cát về với cát, cát bụi rồi lại về với bụi cát mà thôi.Tất cả chúng hoà trộn vào nhau thành sự sống mới.Sự sống mới của cát bụi.Anh nói xem, thứ con người sợ hãi là cái chết hả?Phải, nhưng cũng không phải.Vì sao lại sợ? Vì không biết mà thôi.Chúng ta không biết rốt cuộc thế giới sau khi nhắm mắt ở nơi đâu và nó có thực sự tồn tại không.Thật ra chẳng có gì phải suy nghĩ cả, cũng chẳng có gì là ẩn số.Tất cả mọi thứ đều là sự đã hay..

Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ12 | Xấp thư tình bên cửa sổ

Tử Tu, sắc Thu ưng ý, lá rụng đẹp đến nao lòng.

Nhìn màu vàng của lá rụng, có người thấy sắc vàng sang trọng, cũng có người (ví dụ như em) thấy sắc màu khô héo.

Đây thuộc về cái nhìn của tâm trạng và vị thế.

Người ta chẳng hay bảo “tâm trạng và vị thế của bạn quyết định phong cảnh bạn trông thấy” đấy à?

Thế nên với tâm trạng và vị trí của em lúc này có thể khiến em nhìn ra màu vàng kim lấp lánh của lá rụng ư?

Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là chẳng thể nào.

Thế nên lá rụng là biểu tượng của sự khô héo, chẳng ai cãi được sất.

Tuy nó héo khô nhưng em thấy nó không xấu.

Anh nói xem tệp màu bùn đất cũng đẹp đúng không?

Dẫu gì qua hai đợt mưa Thu nữa, chúng sẽ rữa ra và hoà làm một với đất mẹ thôi.

Con người chết đi cũng không khác mấy những chiếc lá này.

Bụi về với bụi, cát về với cát, cát bụi rồi lại về với bụi cát mà thôi.

Tất cả chúng hoà trộn vào nhau thành sự sống mới.

Sự sống mới của cát bụi.

Anh nói xem, thứ con người sợ hãi là cái chết hả?

Phải, nhưng cũng không phải.

Vì sao lại sợ? Vì không biết mà thôi.

Chúng ta không biết rốt cuộc thế giới sau khi nhắm mắt ở nơi đâu và nó có thực sự tồn tại không.

Thật ra chẳng có gì phải suy nghĩ cả, cũng chẳng có gì là ẩn số.

Tất cả mọi thứ đều là sự đã hay.

.

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ12 | Xấp thư tình bên cửa sổTử Tu, sắc Thu ưng ý, lá rụng đẹp đến nao lòng.Nhìn màu vàng của lá rụng, có người thấy sắc vàng sang trọng, cũng có người (ví dụ như em) thấy sắc màu khô héo.Đây thuộc về cái nhìn của tâm trạng và vị thế.Người ta chẳng hay bảo “tâm trạng và vị thế của bạn quyết định phong cảnh bạn trông thấy” đấy à?Thế nên với tâm trạng và vị trí của em lúc này có thể khiến em nhìn ra màu vàng kim lấp lánh của lá rụng ư?Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là chẳng thể nào.Thế nên lá rụng là biểu tượng của sự khô héo, chẳng ai cãi được sất.Tuy nó héo khô nhưng em thấy nó không xấu.Anh nói xem tệp màu bùn đất cũng đẹp đúng không?Dẫu gì qua hai đợt mưa Thu nữa, chúng sẽ rữa ra và hoà làm một với đất mẹ thôi.Con người chết đi cũng không khác mấy những chiếc lá này.Bụi về với bụi, cát về với cát, cát bụi rồi lại về với bụi cát mà thôi.Tất cả chúng hoà trộn vào nhau thành sự sống mới.Sự sống mới của cát bụi.Anh nói xem, thứ con người sợ hãi là cái chết hả?Phải, nhưng cũng không phải.Vì sao lại sợ? Vì không biết mà thôi.Chúng ta không biết rốt cuộc thế giới sau khi nhắm mắt ở nơi đâu và nó có thực sự tồn tại không.Thật ra chẳng có gì phải suy nghĩ cả, cũng chẳng có gì là ẩn số.Tất cả mọi thứ đều là sự đã hay..

Chương 12: Chương 12