Tác giả:

-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra…

Chương 57

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Hất tay Rindou ra khỏi người em mình, Smiley hôm nay nhất định phải dẫn Angry ra khỏi đây. Qua khỏi cánh của lớn nhà Haitani, cậu không khỏi nghĩ ngợi. Nếu như ngày hôm đó nhà Haitani không tìm đến quán mì nhỏ của anh em nhà cậu thì có phải cuộc sống của cả hai người hiện tại vẫn bình yên hay không. Quay đầu nhìn khuôn mặt hiện tại của Angry không khỏi khiến cậu thấy chua sót, Angry đã thành ra như vậy mà Rindou còn không tỉnh táo nổi, hắn không xứng với em trai của cậu.-Angry, anh nhất định sẽ tìm người chữa trị cho em, đừng lo!-SmileyBàn tay Angry khẽ xiếc chặc lấy tay Smiley.-Sanzu có nói tôi có một người anh trai....là anh sao?-Angry-Angry em không nhớ được gì cả sao?-SmileySmiley bất ngờ quay đầu nhìn Angry, cậu chỉ nhẹ thở dài. Hiện tại thì cậu thực sự vẫn chưa nhớ ra gì cả, thành ra ban nãy tự dưng bị đánh, cậu cũng chỉ thấy tức giận chứ không thấy đau lòng gì mấy.Lúc này ở phía trong biệt thự, Haitani Ran đang nhìn chằm chằm Omiru với cặp mắt lạnh lẽo chết chóc. Khó khăn lắm hắn mới giữ được Smiley ở bên cạnh mình, bây giờ thì lại bị một thằng rắn độc làm cho tức giận bỏ đi. -Mày....-Ran-Cút đi!-Rindou-Rindou...anh nói gì vậy?-OmiruRindou gấp gáp vuốt mái tóc dầy đứng dậy. -Lát nữa tôi về còn nhìn thấy cậu ở đây thì đưng trách tôi!-Rindou-Cái gì chứ?-Omiru"Rầm"Cánh cửa đóng sầm, để lại Omiru một mình ngồi đối diện với tên máu lạnh Haitani Ran. Hắn hếch đôi môi nham hiểm tiến về phía Omiru, nâng cầm hắn ta lên xem xét một lúc.-Khuôn mặt thì quả thật rất giống như khí chất thì lại khác xa!-Ran-Bỏ ra! Thằng chó, ai bảo mày xen vào chuyện này hả?- OmiruKhóe môi Ran lại đẩy cao, bàn tay đang xiếc chặc cầm Omiru liền dời xuống cổ.-Ngay bây giờ tao giết mày sau đó ném xác đi thì thằng Rindou cũng sẽ không để ý đến nữa!-RanĐôi mắt Omiru trợn tròn nhìn Ran, bàn tay run rẫy cố gắn phản khán trong vô vọng.-Nó không giết mày vì vẫn còn mềm lòng với khuôn mặt này thôi, nhưng tao thì lại khác đó!-Ran-Nếu mày giết tao thì cũng đừng mong gặp lại Smiley của mày nữa!-Omiru-Mày nói cái gì?-RanHắn lặp tức buôn tay nhìn Omiru chằm chằm, trong ánh mắt bất ngờ còn có cả phẫn nộ. Omiru ho vài tiếng sặc sụa rồi lại bật cười nhìn Ran như trêu ngươi.-Mày nghĩ tao chỉ có vậy thôi sao?-Omiru-Tao từ lâu đã tĩnh sẵn cho mình đường lui rồi! nếu tao có bất trắc gì thì Smiley sẽ đi theo bồi tán, bây giờ còn có cả thằng Angry chó chết ấy nữa!-Omiru-NGƯỜI ĐÂU!!!-RanBên ngoài một tên thân cận của hắn vội vả chạy vào.-Mau đi tiềm Smiley về đây!!!-Ran-Muộn rồi Ran ạ, mày sẽ không thể tìm ra nó đâu!-Omiru-Mày muốn gì?-Ran-Tao muốn mày chọn, hoặc là Smiley, hoặc là Angry!-OmiruRan cau mài.-Ý mày là gì?-Ran-Tao sẽ giết thằng Angry và tự tạo cho mình vết sẹo như trên mặt nó, mày chỉ cần nói với Rindou đã trị khỏi mắt cho tao, phối hợp diễn cùng tao, thì tao đảm bảo với mày Smiley sẽ bình an vô sự!-Omiru-Mẹ kiếp!-Ran- Thằng Smiley ngu ngốc chắc chắn sẽ bị tao lừa một lần nữa thôi...thế nào hả?-Omiru

Hất tay Rindou ra khỏi người em mình, Smiley hôm nay nhất định phải dẫn Angry ra khỏi đây. Qua khỏi cánh của lớn nhà Haitani, cậu không khỏi nghĩ ngợi. Nếu như ngày hôm đó nhà Haitani không tìm đến quán mì nhỏ của anh em nhà cậu thì có phải cuộc sống của cả hai người hiện tại vẫn bình yên hay không. Quay đầu nhìn khuôn mặt hiện tại của Angry không khỏi khiến cậu thấy chua sót, Angry đã thành ra như vậy mà Rindou còn không tỉnh táo nổi, hắn không xứng với em trai của cậu.

-Angry, anh nhất định sẽ tìm người chữa trị cho em, đừng lo!-Smiley

Bàn tay Angry khẽ xiếc chặc lấy tay Smiley.

-Sanzu có nói tôi có một người anh trai....là anh sao?-Angry

-Angry em không nhớ được gì cả sao?-Smiley

Smiley bất ngờ quay đầu nhìn Angry, cậu chỉ nhẹ thở dài. Hiện tại thì cậu thực sự vẫn chưa nhớ ra gì cả, thành ra ban nãy tự dưng bị đánh, cậu cũng chỉ thấy tức giận chứ không thấy đau lòng gì mấy.

Lúc này ở phía trong biệt thự, Haitani Ran đang nhìn chằm chằm Omiru với cặp mắt lạnh lẽo chết chóc. Khó khăn lắm hắn mới giữ được Smiley ở bên cạnh mình, bây giờ thì lại bị một thằng rắn độc làm cho tức giận bỏ đi. 

-Mày....-Ran

-Cút đi!-Rindou

-Rindou...anh nói gì vậy?-Omiru

Rindou gấp gáp vuốt mái tóc dầy đứng dậy. 

-Lát nữa tôi về còn nhìn thấy cậu ở đây thì đưng trách tôi!-Rindou

-Cái gì chứ?-Omiru

"Rầm"

Cánh cửa đóng sầm, để lại Omiru một mình ngồi đối diện với tên máu lạnh Haitani Ran. Hắn hếch đôi môi nham hiểm tiến về phía Omiru, nâng cầm hắn ta lên xem xét một lúc.

-Khuôn mặt thì quả thật rất giống như khí chất thì lại khác xa!-Ran

-Bỏ ra! Thằng chó, ai bảo mày xen vào chuyện này hả?- Omiru

Khóe môi Ran lại đẩy cao, bàn tay đang xiếc chặc cầm Omiru liền dời xuống cổ.

-Ngay bây giờ tao giết mày sau đó ném xác đi thì thằng Rindou cũng sẽ không để ý đến nữa!-Ran

Đôi mắt Omiru trợn tròn nhìn Ran, bàn tay run rẫy cố gắn phản khán trong vô vọng.

-Nó không giết mày vì vẫn còn mềm lòng với khuôn mặt này thôi, nhưng tao thì lại khác đó!-Ran

-Nếu mày giết tao thì cũng đừng mong gặp lại Smiley của mày nữa!-Omiru

-Mày nói cái gì?-Ran

Hắn lặp tức buôn tay nhìn Omiru chằm chằm, trong ánh mắt bất ngờ còn có cả phẫn nộ. Omiru ho vài tiếng sặc sụa rồi lại bật cười nhìn Ran như trêu ngươi.

-Mày nghĩ tao chỉ có vậy thôi sao?-Omiru

-Tao từ lâu đã tĩnh sẵn cho mình đường lui rồi! nếu tao có bất trắc gì thì Smiley sẽ đi theo bồi tán, bây giờ còn có cả thằng Angry chó chết ấy nữa!-Omiru

-NGƯỜI ĐÂU!!!-Ran

Bên ngoài một tên thân cận của hắn vội vả chạy vào.

-Mau đi tiềm Smiley về đây!!!-Ran

-Muộn rồi Ran ạ, mày sẽ không thể tìm ra nó đâu!-Omiru

-Mày muốn gì?-Ran

-Tao muốn mày chọn, hoặc là Smiley, hoặc là Angry!-Omiru

Ran cau mài.

-Ý mày là gì?-Ran

-Tao sẽ giết thằng Angry và tự tạo cho mình vết sẹo như trên mặt nó, mày chỉ cần nói với Rindou đã trị khỏi mắt cho tao, phối hợp diễn cùng tao, thì tao đảm bảo với mày Smiley sẽ bình an vô sự!-Omiru

-Mẹ kiếp!-Ran

- Thằng Smiley ngu ngốc chắc chắn sẽ bị tao lừa một lần nữa thôi...thế nào hả?-Omiru

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Hất tay Rindou ra khỏi người em mình, Smiley hôm nay nhất định phải dẫn Angry ra khỏi đây. Qua khỏi cánh của lớn nhà Haitani, cậu không khỏi nghĩ ngợi. Nếu như ngày hôm đó nhà Haitani không tìm đến quán mì nhỏ của anh em nhà cậu thì có phải cuộc sống của cả hai người hiện tại vẫn bình yên hay không. Quay đầu nhìn khuôn mặt hiện tại của Angry không khỏi khiến cậu thấy chua sót, Angry đã thành ra như vậy mà Rindou còn không tỉnh táo nổi, hắn không xứng với em trai của cậu.-Angry, anh nhất định sẽ tìm người chữa trị cho em, đừng lo!-SmileyBàn tay Angry khẽ xiếc chặc lấy tay Smiley.-Sanzu có nói tôi có một người anh trai....là anh sao?-Angry-Angry em không nhớ được gì cả sao?-SmileySmiley bất ngờ quay đầu nhìn Angry, cậu chỉ nhẹ thở dài. Hiện tại thì cậu thực sự vẫn chưa nhớ ra gì cả, thành ra ban nãy tự dưng bị đánh, cậu cũng chỉ thấy tức giận chứ không thấy đau lòng gì mấy.Lúc này ở phía trong biệt thự, Haitani Ran đang nhìn chằm chằm Omiru với cặp mắt lạnh lẽo chết chóc. Khó khăn lắm hắn mới giữ được Smiley ở bên cạnh mình, bây giờ thì lại bị một thằng rắn độc làm cho tức giận bỏ đi. -Mày....-Ran-Cút đi!-Rindou-Rindou...anh nói gì vậy?-OmiruRindou gấp gáp vuốt mái tóc dầy đứng dậy. -Lát nữa tôi về còn nhìn thấy cậu ở đây thì đưng trách tôi!-Rindou-Cái gì chứ?-Omiru"Rầm"Cánh cửa đóng sầm, để lại Omiru một mình ngồi đối diện với tên máu lạnh Haitani Ran. Hắn hếch đôi môi nham hiểm tiến về phía Omiru, nâng cầm hắn ta lên xem xét một lúc.-Khuôn mặt thì quả thật rất giống như khí chất thì lại khác xa!-Ran-Bỏ ra! Thằng chó, ai bảo mày xen vào chuyện này hả?- OmiruKhóe môi Ran lại đẩy cao, bàn tay đang xiếc chặc cầm Omiru liền dời xuống cổ.-Ngay bây giờ tao giết mày sau đó ném xác đi thì thằng Rindou cũng sẽ không để ý đến nữa!-RanĐôi mắt Omiru trợn tròn nhìn Ran, bàn tay run rẫy cố gắn phản khán trong vô vọng.-Nó không giết mày vì vẫn còn mềm lòng với khuôn mặt này thôi, nhưng tao thì lại khác đó!-Ran-Nếu mày giết tao thì cũng đừng mong gặp lại Smiley của mày nữa!-Omiru-Mày nói cái gì?-RanHắn lặp tức buôn tay nhìn Omiru chằm chằm, trong ánh mắt bất ngờ còn có cả phẫn nộ. Omiru ho vài tiếng sặc sụa rồi lại bật cười nhìn Ran như trêu ngươi.-Mày nghĩ tao chỉ có vậy thôi sao?-Omiru-Tao từ lâu đã tĩnh sẵn cho mình đường lui rồi! nếu tao có bất trắc gì thì Smiley sẽ đi theo bồi tán, bây giờ còn có cả thằng Angry chó chết ấy nữa!-Omiru-NGƯỜI ĐÂU!!!-RanBên ngoài một tên thân cận của hắn vội vả chạy vào.-Mau đi tiềm Smiley về đây!!!-Ran-Muộn rồi Ran ạ, mày sẽ không thể tìm ra nó đâu!-Omiru-Mày muốn gì?-Ran-Tao muốn mày chọn, hoặc là Smiley, hoặc là Angry!-OmiruRan cau mài.-Ý mày là gì?-Ran-Tao sẽ giết thằng Angry và tự tạo cho mình vết sẹo như trên mặt nó, mày chỉ cần nói với Rindou đã trị khỏi mắt cho tao, phối hợp diễn cùng tao, thì tao đảm bảo với mày Smiley sẽ bình an vô sự!-Omiru-Mẹ kiếp!-Ran- Thằng Smiley ngu ngốc chắc chắn sẽ bị tao lừa một lần nữa thôi...thế nào hả?-Omiru

Chương 57