Dịch: CP88 Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang. Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?" Người kia treo đèn lên vách tường, không đáp lại. Đúng rồi, sao có thể nhanh như vậy được chứ? Xem ra nàng không chờ được hắn rồi. "Thổi tắt đèn đi." Nàng đành nói. Căn phòng nhanh chóng tối thui, bóng tối như sóng triều dâng cao nhấn chìm nàng trong đó. Bàn tay nàng lần mò trên mép chăn gấm, sau đó trượt xuống một chút nữa...... Xuống đến mặt đất, lòng bàn tay chầm chậm dọc theo nền đất tìm kiếm vết nứt. Trong vết nứt này sẽ có tàn hương trước đó nàng đã sai người nhét vào, là mùi hương nàng yêu thích, giống hệt với mùi hương trên người ca ca. Hết thảy tựa giấc mộng đã qua. Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh quáng gà, sau khi mặt trời lặn, dù cả căn phòng đều sáng đèn thì cũng chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ, đèn nếu như thổi tắt đi vài cái, thì…
Chương 23: Tam khấu thường tương bạn (2)
Giang Nam LãoTác giả: Mặc Bảo Phi BảoTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDịch: CP88 Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang. Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?" Người kia treo đèn lên vách tường, không đáp lại. Đúng rồi, sao có thể nhanh như vậy được chứ? Xem ra nàng không chờ được hắn rồi. "Thổi tắt đèn đi." Nàng đành nói. Căn phòng nhanh chóng tối thui, bóng tối như sóng triều dâng cao nhấn chìm nàng trong đó. Bàn tay nàng lần mò trên mép chăn gấm, sau đó trượt xuống một chút nữa...... Xuống đến mặt đất, lòng bàn tay chầm chậm dọc theo nền đất tìm kiếm vết nứt. Trong vết nứt này sẽ có tàn hương trước đó nàng đã sai người nhét vào, là mùi hương nàng yêu thích, giống hệt với mùi hương trên người ca ca. Hết thảy tựa giấc mộng đã qua. Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh quáng gà, sau khi mặt trời lặn, dù cả căn phòng đều sáng đèn thì cũng chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ, đèn nếu như thổi tắt đi vài cái, thì… Dịch: CP88Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Anh có một người em gái."Cô miễn cưỡng cười, thấp giọng oán giận: "Khắp thế giới này đều là em gái của anh." Tuy biết người hắn ám chỉ vẫn luôn là mình."Cô ấy, từ nhỏ đã thích gấu bông bự. Trong nhà có rất nhiều, phòng khách ba con, thư phòng bốn con, ở phòng ngủ của anh cũng đặt bốn con. Thích ăn chay, không thích phải tự nấu cơm, anh thích ăn bò bít tết năm phần chín, cô ấy lại hiếm thấy làm được một lần là chín. Hết cách rồi, chỉ cần là cô ấy làm, anh đều sẽ ăn bằng hết. Cô ấy thích hoa, anh cho người dựng một cái nhà kính trồng hoa, từ bày bố đến trang trí, đặt hoa vào, bận rộn hơn nửa tháng, cũng may là cô ấy có nể mặt đến xem rồi, mà cũng có thể gọi là lén đến xem."Nhà kính trồng hoa đó là chuẩn bị cho cô? Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.Không vì cô thì là vì ai đây? Trăm hoa trong mắt hắn chỉ là một màu xám xịt nặng nề, không có chút nào vui sướng khi nhìn thấy.Gió lớn, hắn lấy áo khoác quấn lấy cô rồi ôm vào ngực: "Thích nhất là quả hạch, vỏ mềm hay vỏ cứng đều thích, từ hạt dẻ cười đến hạnh nhân, hạt thông, còn có đậu tằm, hạt đậu xanh, hạt dưa, hạt lạc, miễn là hạt thì đưa cho cô ấy đều bỏ vào miệng hết. Nếu lúc vài tuổi mang mấy thứ này ra dụ đảm bảo sẽ dễ dàng bắt cóc về.""...... Mẹ em nói với anh?"Hắn cười, tiếp tục nói: "Sợ nước, thích lửa, từng đốt cháy hết nửa đám cây cỏ khô trong sân, sau đó bị đánh đến khóc nhè."Sân bay sau lưng hắn chợt sáng lên, đám đồ lưu niệm xếp thành hàng trong tủ kính cũng trở nên rõ ràng, giống như đang nhắc nhở họ, thời gian đã hết.Mặt cô chôn trong hõm cổ hắn không muốn dời đi: "Anh phải đi vào rồi."Hắn lại như nghe không thấy: "Khi ngủ cô ấy thích kéo chăn che mặt, chỉ để lộ ra cái trán," ngón tay hắn tìm thấy khuôn mặt cô, tìm đến vị trí môi cô, nhẹ giọng nói, "Kéo xuống cũng vô dụng, dù có ngủ say đến mức nào cũng sẽ tự mình kéo lại lên được."Đây là thú tiêu khiển hắn thích thú nhất mấy ngày nay, kéo chăn che mặt của cô xuống, chờ mấy phút chắc chắn cô sẽ bất mãn nhíu mày, lần mò tìm chăn bông đắp lại.Hai người đi vào sân bay.Người trong đây không quá đông đúc, nhưng bầu không khí phảng phất như đã ngưng lại, dưỡng khí bị người qua người lại rút đến cạn đáy. Cô khó khăn hít thở, trái tim bị đè nén nặng nề. Thẩm Diễn và Lương Cẩm San đã lấy vé máy bay, đang chờ Thẩm Sách.Thẩm Chiêu Chiêu sợ bị Lương Cẩm San nhìn ra manh mối, tuy lưu luyến nhưng đã sớm rút tay về xỏ vào túi áo của mình, chỉ còn lại hai mắt không rời khỏi Thẩm Sách.Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, viền mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nhẹ giọng dặn dò: "Anh, đến nơi thì gọi cho em." Nói xong, quay sang Thẩm Diễn: "Hai người cũng vậy, lên đường bình an. Anh ấy xin nhờ cả vào hai người.""Có câu này muốn nói với em, qua đây." Thẩm Sách đứng cách cô mấy bước, chợt nói.Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp, đi đến gần, qua chiếc vali của Lương Cẩm San chợt bị một cánh tay bắt lấy, mất đà ngã vào ngực Thẩm Sách. Hắn đưa tay nâng mặt cô, từ môi xâm nhập, ngay trước mặt đôi vợ chồng kia cho cô một nụ hôn sâu thuần túy nhất giữ nam và nữ.Lương Cẩm San đứng một bên, khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng túm lấy tay chồng mình.Thẩm Diễn gật đầu.Lương Cẩm San như vừa ngộ ra gì đó, khó trách hắn lại nhất định muốn đến thăm em gái...... Toàn bộ những chỗ không hợp logic dường như đã được giải thích ngay tại đây. Thẩm Sách đã yêu cô em gái trên danh nghĩa này. Khó trách, khó trách hai người lại tách ra riêng cùng nhau đi chơi đó đây mấy ngày hôm nay.Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận máu huyết trong cơ thể không ngừng trào lên, cô thế nào cũng không ngờ được, đến tận khi môi Thẩm Sách rời đi vẫn chỉ biết sững sờ nhìn anh.Thẩm Sách đặt tay sau gáy cô, mấy lần muốn nói lại thôi, bị đôi mắt đen láy kia của cô thẳng tắp chiếu đến, hắn lại không có cách nào mở miệng nữa rồi. Cuối cùng chỉ nâng tay lau toàn bộ nước mắt của cô, sau đó là người đầu tiên cầm lấy vé máy bay và hộ chiếu, nhanh chóng biến mất sau cửa kiểm tra an ninh.***Bát Bát: Số chương chuẩn bị dư cho ngày lễ đã hết, thôi thì chúc mn nghỉ lễ vui vẻ với những hoạt động có ích cho sức khỏe nhé kkkP/s: Bởi vì lâu nay toàn để lão ba tự đi chơi một mình, lần này quyết định đưa ông đi một chuyến, không mang theo lap, notebook và tablet cũng để ở nhà hết rồi. Không có hứng thú chơi bời từ lâu, nhưng mà muốn dành trọn chuyến này chỉ để bồi tiếp lão ba ta thôi. Đời người ngắn ngủi, đành để mọi người kiên nhẫn chờ ta mấy ngày rồi ^^~
Dịch: CP88
Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Anh có một người em gái."
Cô miễn cưỡng cười, thấp giọng oán giận: "Khắp thế giới này đều là em gái của anh." Tuy biết người hắn ám chỉ vẫn luôn là mình.
"Cô ấy, từ nhỏ đã thích gấu bông bự. Trong nhà có rất nhiều, phòng khách ba con, thư phòng bốn con, ở phòng ngủ của anh cũng đặt bốn con. Thích ăn chay, không thích phải tự nấu cơm, anh thích ăn bò bít tết năm phần chín, cô ấy lại hiếm thấy làm được một lần là chín. Hết cách rồi, chỉ cần là cô ấy làm, anh đều sẽ ăn bằng hết. Cô ấy thích hoa, anh cho người dựng một cái nhà kính trồng hoa, từ bày bố đến trang trí, đặt hoa vào, bận rộn hơn nửa tháng, cũng may là cô ấy có nể mặt đến xem rồi, mà cũng có thể gọi là lén đến xem."
Nhà kính trồng hoa đó là chuẩn bị cho cô? Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.
Không vì cô thì là vì ai đây? Trăm hoa trong mắt hắn chỉ là một màu xám xịt nặng nề, không có chút nào vui sướng khi nhìn thấy.
Gió lớn, hắn lấy áo khoác quấn lấy cô rồi ôm vào ngực: "Thích nhất là quả hạch, vỏ mềm hay vỏ cứng đều thích, từ hạt dẻ cười đến hạnh nhân, hạt thông, còn có đậu tằm, hạt đậu xanh, hạt dưa, hạt lạc, miễn là hạt thì đưa cho cô ấy đều bỏ vào miệng hết. Nếu lúc vài tuổi mang mấy thứ này ra dụ đảm bảo sẽ dễ dàng bắt cóc về."
"...... Mẹ em nói với anh?"
Hắn cười, tiếp tục nói: "Sợ nước, thích lửa, từng đốt cháy hết nửa đám cây cỏ khô trong sân, sau đó bị đánh đến khóc nhè."
Sân bay sau lưng hắn chợt sáng lên, đám đồ lưu niệm xếp thành hàng trong tủ kính cũng trở nên rõ ràng, giống như đang nhắc nhở họ, thời gian đã hết.
Mặt cô chôn trong hõm cổ hắn không muốn dời đi: "Anh phải đi vào rồi."
Hắn lại như nghe không thấy: "Khi ngủ cô ấy thích kéo chăn che mặt, chỉ để lộ ra cái trán," ngón tay hắn tìm thấy khuôn mặt cô, tìm đến vị trí môi cô, nhẹ giọng nói, "Kéo xuống cũng vô dụng, dù có ngủ say đến mức nào cũng sẽ tự mình kéo lại lên được."
Đây là thú tiêu khiển hắn thích thú nhất mấy ngày nay, kéo chăn che mặt của cô xuống, chờ mấy phút chắc chắn cô sẽ bất mãn nhíu mày, lần mò tìm chăn bông đắp lại.
Hai người đi vào sân bay.
Người trong đây không quá đông đúc, nhưng bầu không khí phảng phất như đã ngưng lại, dưỡng khí bị người qua người lại rút đến cạn đáy. Cô khó khăn hít thở, trái tim bị đè nén nặng nề. Thẩm Diễn và Lương Cẩm San đã lấy vé máy bay, đang chờ Thẩm Sách.
Thẩm Chiêu Chiêu sợ bị Lương Cẩm San nhìn ra manh mối, tuy lưu luyến nhưng đã sớm rút tay về xỏ vào túi áo của mình, chỉ còn lại hai mắt không rời khỏi Thẩm Sách.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, viền mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nhẹ giọng dặn dò: "Anh, đến nơi thì gọi cho em." Nói xong, quay sang Thẩm Diễn: "Hai người cũng vậy, lên đường bình an. Anh ấy xin nhờ cả vào hai người."
"Có câu này muốn nói với em, qua đây." Thẩm Sách đứng cách cô mấy bước, chợt nói.
Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp, đi đến gần, qua chiếc vali của Lương Cẩm San chợt bị một cánh tay bắt lấy, mất đà ngã vào ngực Thẩm Sách. Hắn đưa tay nâng mặt cô, từ môi xâm nhập, ngay trước mặt đôi vợ chồng kia cho cô một nụ hôn sâu thuần túy nhất giữ nam và nữ.
Lương Cẩm San đứng một bên, khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng túm lấy tay chồng mình.
Thẩm Diễn gật đầu.
Lương Cẩm San như vừa ngộ ra gì đó, khó trách hắn lại nhất định muốn đến thăm em gái...... Toàn bộ những chỗ không hợp logic dường như đã được giải thích ngay tại đây. Thẩm Sách đã yêu cô em gái trên danh nghĩa này. Khó trách, khó trách hai người lại tách ra riêng cùng nhau đi chơi đó đây mấy ngày hôm nay.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận máu huyết trong cơ thể không ngừng trào lên, cô thế nào cũng không ngờ được, đến tận khi môi Thẩm Sách rời đi vẫn chỉ biết sững sờ nhìn anh.
Thẩm Sách đặt tay sau gáy cô, mấy lần muốn nói lại thôi, bị đôi mắt đen láy kia của cô thẳng tắp chiếu đến, hắn lại không có cách nào mở miệng nữa rồi. Cuối cùng chỉ nâng tay lau toàn bộ nước mắt của cô, sau đó là người đầu tiên cầm lấy vé máy bay và hộ chiếu, nhanh chóng biến mất sau cửa kiểm tra an ninh.
***
Bát Bát: Số chương chuẩn bị dư cho ngày lễ đã hết, thôi thì chúc mn nghỉ lễ vui vẻ với những hoạt động có ích cho sức khỏe nhé kkk
P/s: Bởi vì lâu nay toàn để lão ba tự đi chơi một mình, lần này quyết định đưa ông đi một chuyến, không mang theo lap, notebook và tablet cũng để ở nhà hết rồi. Không có hứng thú chơi bời từ lâu, nhưng mà muốn dành trọn chuyến này chỉ để bồi tiếp lão ba ta thôi. Đời người ngắn ngủi, đành để mọi người kiên nhẫn chờ ta mấy ngày rồi ^^~
Giang Nam LãoTác giả: Mặc Bảo Phi BảoTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDịch: CP88 Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang. Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?" Người kia treo đèn lên vách tường, không đáp lại. Đúng rồi, sao có thể nhanh như vậy được chứ? Xem ra nàng không chờ được hắn rồi. "Thổi tắt đèn đi." Nàng đành nói. Căn phòng nhanh chóng tối thui, bóng tối như sóng triều dâng cao nhấn chìm nàng trong đó. Bàn tay nàng lần mò trên mép chăn gấm, sau đó trượt xuống một chút nữa...... Xuống đến mặt đất, lòng bàn tay chầm chậm dọc theo nền đất tìm kiếm vết nứt. Trong vết nứt này sẽ có tàn hương trước đó nàng đã sai người nhét vào, là mùi hương nàng yêu thích, giống hệt với mùi hương trên người ca ca. Hết thảy tựa giấc mộng đã qua. Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh quáng gà, sau khi mặt trời lặn, dù cả căn phòng đều sáng đèn thì cũng chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ, đèn nếu như thổi tắt đi vài cái, thì… Dịch: CP88Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Anh có một người em gái."Cô miễn cưỡng cười, thấp giọng oán giận: "Khắp thế giới này đều là em gái của anh." Tuy biết người hắn ám chỉ vẫn luôn là mình."Cô ấy, từ nhỏ đã thích gấu bông bự. Trong nhà có rất nhiều, phòng khách ba con, thư phòng bốn con, ở phòng ngủ của anh cũng đặt bốn con. Thích ăn chay, không thích phải tự nấu cơm, anh thích ăn bò bít tết năm phần chín, cô ấy lại hiếm thấy làm được một lần là chín. Hết cách rồi, chỉ cần là cô ấy làm, anh đều sẽ ăn bằng hết. Cô ấy thích hoa, anh cho người dựng một cái nhà kính trồng hoa, từ bày bố đến trang trí, đặt hoa vào, bận rộn hơn nửa tháng, cũng may là cô ấy có nể mặt đến xem rồi, mà cũng có thể gọi là lén đến xem."Nhà kính trồng hoa đó là chuẩn bị cho cô? Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.Không vì cô thì là vì ai đây? Trăm hoa trong mắt hắn chỉ là một màu xám xịt nặng nề, không có chút nào vui sướng khi nhìn thấy.Gió lớn, hắn lấy áo khoác quấn lấy cô rồi ôm vào ngực: "Thích nhất là quả hạch, vỏ mềm hay vỏ cứng đều thích, từ hạt dẻ cười đến hạnh nhân, hạt thông, còn có đậu tằm, hạt đậu xanh, hạt dưa, hạt lạc, miễn là hạt thì đưa cho cô ấy đều bỏ vào miệng hết. Nếu lúc vài tuổi mang mấy thứ này ra dụ đảm bảo sẽ dễ dàng bắt cóc về.""...... Mẹ em nói với anh?"Hắn cười, tiếp tục nói: "Sợ nước, thích lửa, từng đốt cháy hết nửa đám cây cỏ khô trong sân, sau đó bị đánh đến khóc nhè."Sân bay sau lưng hắn chợt sáng lên, đám đồ lưu niệm xếp thành hàng trong tủ kính cũng trở nên rõ ràng, giống như đang nhắc nhở họ, thời gian đã hết.Mặt cô chôn trong hõm cổ hắn không muốn dời đi: "Anh phải đi vào rồi."Hắn lại như nghe không thấy: "Khi ngủ cô ấy thích kéo chăn che mặt, chỉ để lộ ra cái trán," ngón tay hắn tìm thấy khuôn mặt cô, tìm đến vị trí môi cô, nhẹ giọng nói, "Kéo xuống cũng vô dụng, dù có ngủ say đến mức nào cũng sẽ tự mình kéo lại lên được."Đây là thú tiêu khiển hắn thích thú nhất mấy ngày nay, kéo chăn che mặt của cô xuống, chờ mấy phút chắc chắn cô sẽ bất mãn nhíu mày, lần mò tìm chăn bông đắp lại.Hai người đi vào sân bay.Người trong đây không quá đông đúc, nhưng bầu không khí phảng phất như đã ngưng lại, dưỡng khí bị người qua người lại rút đến cạn đáy. Cô khó khăn hít thở, trái tim bị đè nén nặng nề. Thẩm Diễn và Lương Cẩm San đã lấy vé máy bay, đang chờ Thẩm Sách.Thẩm Chiêu Chiêu sợ bị Lương Cẩm San nhìn ra manh mối, tuy lưu luyến nhưng đã sớm rút tay về xỏ vào túi áo của mình, chỉ còn lại hai mắt không rời khỏi Thẩm Sách.Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, viền mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nhẹ giọng dặn dò: "Anh, đến nơi thì gọi cho em." Nói xong, quay sang Thẩm Diễn: "Hai người cũng vậy, lên đường bình an. Anh ấy xin nhờ cả vào hai người.""Có câu này muốn nói với em, qua đây." Thẩm Sách đứng cách cô mấy bước, chợt nói.Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp, đi đến gần, qua chiếc vali của Lương Cẩm San chợt bị một cánh tay bắt lấy, mất đà ngã vào ngực Thẩm Sách. Hắn đưa tay nâng mặt cô, từ môi xâm nhập, ngay trước mặt đôi vợ chồng kia cho cô một nụ hôn sâu thuần túy nhất giữ nam và nữ.Lương Cẩm San đứng một bên, khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng túm lấy tay chồng mình.Thẩm Diễn gật đầu.Lương Cẩm San như vừa ngộ ra gì đó, khó trách hắn lại nhất định muốn đến thăm em gái...... Toàn bộ những chỗ không hợp logic dường như đã được giải thích ngay tại đây. Thẩm Sách đã yêu cô em gái trên danh nghĩa này. Khó trách, khó trách hai người lại tách ra riêng cùng nhau đi chơi đó đây mấy ngày hôm nay.Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận máu huyết trong cơ thể không ngừng trào lên, cô thế nào cũng không ngờ được, đến tận khi môi Thẩm Sách rời đi vẫn chỉ biết sững sờ nhìn anh.Thẩm Sách đặt tay sau gáy cô, mấy lần muốn nói lại thôi, bị đôi mắt đen láy kia của cô thẳng tắp chiếu đến, hắn lại không có cách nào mở miệng nữa rồi. Cuối cùng chỉ nâng tay lau toàn bộ nước mắt của cô, sau đó là người đầu tiên cầm lấy vé máy bay và hộ chiếu, nhanh chóng biến mất sau cửa kiểm tra an ninh.***Bát Bát: Số chương chuẩn bị dư cho ngày lễ đã hết, thôi thì chúc mn nghỉ lễ vui vẻ với những hoạt động có ích cho sức khỏe nhé kkkP/s: Bởi vì lâu nay toàn để lão ba tự đi chơi một mình, lần này quyết định đưa ông đi một chuyến, không mang theo lap, notebook và tablet cũng để ở nhà hết rồi. Không có hứng thú chơi bời từ lâu, nhưng mà muốn dành trọn chuyến này chỉ để bồi tiếp lão ba ta thôi. Đời người ngắn ngủi, đành để mọi người kiên nhẫn chờ ta mấy ngày rồi ^^~