Trời lâm thâm, bao trùm lên thành phố Tây An bằng màn mưa bụi dày đặc hệt như ở Giang Nam. Thời Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn những cột mốc chỉ đường lướt qua người cửa kính xe.
Cố Bình Sinh đến khiến học viện luật đột nhiên được chú ý.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay là ông cụ nhà họ Hứa mừng thọ, vẫn quy cũ, trong nhà ăn với nhau, không có người ngoài.
Muốn biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu không? Chính là phút giây này. Ngay lúc này, đối diện cô cách một quầy hàng có một người đàn ông khiến cô vừa gặp đã yêu rồi.
Mặc dù đã gần lập thu, tiếng ve vẫn kêu ầm ĩ như trước, thời tiết vô cùng oi bức.
Hôm ấy, Kỷ Ức đang ở trong phòng làm việc của ông nội.
“Nghe nói cậu và Đồng Phi có studio rồi?” Người đầu bên kia điện thoại kinh ngạc hỏi cô.
Mở đầu Lúc gặp lại tình đầu là vào tám, chín năm sau, tôi đứng ở trạm xăng, thấy anh bước ra từ siêu thị. Tôi nhìn anh không dám tin, thử hỏi, anh có còn nhớ em là ai không. Tay anh cầm chai nước suối, nhìn tôi rồi bình tĩnh trả lời, nhớ, dù có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhớ em.