Tác giả:

ông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào…

Chương 36: Chương 36

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.“khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?” “gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.” “phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.”nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó.“cảm ơn …”tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó, là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự. Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống, xong đặt 2 tay lên má tôi, argh..“này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết chưa?” “anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!”tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra, bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén.. hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.“vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??” “anh chết thì có…>_Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó, rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack. cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!!“tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.”“…??”“mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi”Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra, vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôivà kêu anh ta đi rửa mặt gì đó.. tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút.T__T“anh ko ăn à?”tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên, nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời. vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^………..sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc, còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm..ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia..“ăn gian! sao tôi thua hòai vậy?!” “ặck, tôi thắng vì tôi chơi hay, sao bảo tôi ăn gian?” “ko chơi nữa T___T”tôi quăng cây bút và ngửa ra cạnh giường, nãy giờ ngồi dưới đất mỏi cả lưng… đầu tôi chạm phải quyển sách ban nãy.“àh, Thắng đọc cái này hả?” “uh.” “nó…là truyện tình cảm à?” “muốn biết thì mang về đọc. mà ko chắc Yên có đọc được ko.. vì toàn Tiếng Anh thôi”*__* này..cứ như dòm mặt tôi là dốt ngoại ngữ lắm chắc?! tự ái dồn dập, tôi đùng đùng cầm quyển sách đứng dậy…“tôi đọc xong viết bình luận còn được. xí.” “vậy tại hạ chờ quý cô nương ment nhé.”Thắng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái, vừa khinh khỉnh, vừa trêu ghẹo làm tôi tức điên và đùng đùng đòi về.T__Tđồng hồ mới chỉ 3h hơn. tôi lay Vân dậy..…………………room sweet room. whoa……….“chị khỏe hẳn chưa?”Vân hỏi giọng vẫn ngái ngủ, mắt nó lờ đờ chẳng kém gì tôi. tôi khẽ gật đầu, cài chốt cửa, rồi lăn ra đệm..“giờ chị chỉ buồn ngủ thôi.”“vậy mình ngủ tiếp nha chị?!"

cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.

“khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?” “gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.” “phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.”

nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó.

“cảm ơn …”

tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó, là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự. Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống, xong đặt 2 tay lên má tôi, argh..

“này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết chưa?” “anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!”

tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra, bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén.. hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.

“vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??” “anh chết thì có…>_Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó, rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack. cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!!

“tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.”

“…??”

“mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi”

Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra, vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôi

và kêu anh ta đi rửa mặt gì đó.. tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút.

T__T

“anh ko ăn à?”

tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên, nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời. vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^

………..

sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc, còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm..ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia..

“ăn gian! sao tôi thua hòai vậy?!” “ặck, tôi thắng vì tôi chơi hay, sao bảo tôi ăn gian?” “ko chơi nữa T___T”

tôi quăng cây bút và ngửa ra cạnh giường, nãy giờ ngồi dưới đất mỏi cả lưng… đầu tôi chạm phải quyển sách ban nãy.

“àh, Thắng đọc cái này hả?” “uh.” “nó…là truyện tình cảm à?” “muốn biết thì mang về đọc. mà ko chắc Yên có đọc được ko.. vì toàn Tiếng Anh thôi”

*__* này..cứ như dòm mặt tôi là dốt ngoại ngữ lắm chắc?! tự ái dồn dập, tôi đùng đùng cầm quyển sách đứng dậy…

“tôi đọc xong viết bình luận còn được. xí.” “vậy tại hạ chờ quý cô nương ment nhé.”

Thắng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái, vừa khinh khỉnh, vừa trêu ghẹo làm tôi tức điên và đùng đùng đòi về.

T__T

đồng hồ mới chỉ 3h hơn. tôi lay Vân dậy..

…………………

room sweet room. whoa……….

“chị khỏe hẳn chưa?”

Vân hỏi giọng vẫn ngái ngủ, mắt nó lờ đờ chẳng kém gì tôi. tôi khẽ gật đầu, cài chốt cửa, rồi lăn ra đệm..

“giờ chị chỉ buồn ngủ thôi.”“vậy mình ngủ tiếp nha chị?!"

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.“khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?” “gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.” “phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.”nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó.“cảm ơn …”tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó, là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự. Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống, xong đặt 2 tay lên má tôi, argh..“này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết chưa?” “anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!”tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra, bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén.. hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.“vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??” “anh chết thì có…>_Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó, rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack. cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!!“tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.”“…??”“mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi”Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra, vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôivà kêu anh ta đi rửa mặt gì đó.. tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút.T__T“anh ko ăn à?”tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên, nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời. vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^………..sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc, còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm..ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia..“ăn gian! sao tôi thua hòai vậy?!” “ặck, tôi thắng vì tôi chơi hay, sao bảo tôi ăn gian?” “ko chơi nữa T___T”tôi quăng cây bút và ngửa ra cạnh giường, nãy giờ ngồi dưới đất mỏi cả lưng… đầu tôi chạm phải quyển sách ban nãy.“àh, Thắng đọc cái này hả?” “uh.” “nó…là truyện tình cảm à?” “muốn biết thì mang về đọc. mà ko chắc Yên có đọc được ko.. vì toàn Tiếng Anh thôi”*__* này..cứ như dòm mặt tôi là dốt ngoại ngữ lắm chắc?! tự ái dồn dập, tôi đùng đùng cầm quyển sách đứng dậy…“tôi đọc xong viết bình luận còn được. xí.” “vậy tại hạ chờ quý cô nương ment nhé.”Thắng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái, vừa khinh khỉnh, vừa trêu ghẹo làm tôi tức điên và đùng đùng đòi về.T__Tđồng hồ mới chỉ 3h hơn. tôi lay Vân dậy..…………………room sweet room. whoa……….“chị khỏe hẳn chưa?”Vân hỏi giọng vẫn ngái ngủ, mắt nó lờ đờ chẳng kém gì tôi. tôi khẽ gật đầu, cài chốt cửa, rồi lăn ra đệm..“giờ chị chỉ buồn ngủ thôi.”“vậy mình ngủ tiếp nha chị?!"

Chương 36: Chương 36